Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 682




Chương 682:

 

Giang Thanh Việt hỏi: “Hôm nay cháo gà như thế nào?”

 

“Ngon lắm ạ, nhưng mấy ngày tới anh phải đi ra biên giới, sẽ không có ai nấu cháo gà cho em ăn”

 

Lục Hỉ Bảo giả vờ đáng thương nói: “Em phải ở một mình trong ngôi nhà rộng lớn như vậy, chỉ nghĩ đến thôi đã thấy rất cô đơn rồi.”

 

Nói xong, cô gái nhỏ đưa tay ôm lấy eo anh.

 

Giang Thanh Việt đưa tay vuốt ve cái đầu nhỏ của cô, “Anh sẽ sớm về với em mà”

 

Lục Hỉ Bảo ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, hỏi: “Vừa rồi các anh họp, là đang bàn bạc khi nào ra biên giới sao?”

 

“ừ”

 

“Vậy các anh đã xác định ngày nào lên đường chưa?”

 

“Xế chiều hôm nay, anh còn phải đi sang chỗ tổng thống một chuyến, xác nhận lần cuối cùng với tổng thống”

 

“Đến khi anh quay trở về, anh thật sự có thể từ chức không làm nữa không? Tổng thống nước Z này có khi nào không đồng ý hay không?”

 

Giang Thanh Việt nhìn cô gái thuần triệt nước mâu, cười nhạt nói: “Trước đây, tất cả các đời tổng thống đều muốn tước đi quyền lực trong tay Thủ lĩnh tổ chức Minh, nếu như anh chủ động giao nộp, ông ta không có lý do gì từ chối cả”

 

Lục Hỉ Bảo cong khóe môi nhỏ nhắn, môi đỏ răng trắng, nụ cười sáng rỡ như ánh mặt trời, “Vậy thì được rồi, vậy chúng ta có thể về nhà mở tiệm bán món cá nấu chua rồi.”

 

Giang Thanh Việt ôm lấy cô, “Đến khi chúng ta trở về, em muốn làm cái gì thì làm cái đó, em muốn làm gì anh cũng sẽ chiều theo em.”

 

Lục Hỉ Bảo cố ý đùa giỡn: “Giết người đốt nhà anh cũng chiều em luôn sao?”

 

Giang Thanh Việt hôn một cái cô trán, khẽ cười nói: “Anh sẽ đốt cho em, em thấy sao?”

 

Lục Hỉ Bảo giống như một con mèo nhỏ dụi vào hõm cổ anh dụi dụi, “Giang Thanh Việt, anh thật tốt với em.”

 

Buổi chiều, lúc Giang Thanh Việt từ nghị các trở về, sắc mặt nặng nề.

 

Lục Hỉ Bảo chạy tới, sốt ruột hỏi: “Giang Thanh Việt, tổng thống bảo mọi người lên đường khi nào?”

 

“Ngày mai.”

 

“Hả? Nhanh như vậy sao, sao tổng thống lại không để cho anh nghỉ ngơi chút nào vậy?”

 

Lục Hỉ Bảo nói mấy câu, sau đó lại an ủi anh theo kiểu AQ: “Thế ngày mai đi cũng được, như vậy anh có thể trở về với em sớm một chút!”

 

Nhìn dáng vẻ tự an ủi mình của cô, đáy mắt Giang Thanh Việt tràn đầy đau lòng, giơ tay lên xoa nắn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé.

 

Lục Hỉ Bảo nằm tay anh, cười híp mắt nói: “Vốn em không muốn để cho anh đi, nhưng anh nói lần này trở về, anh cũng không làm công việc này nữa, cho nên bây giờ em rất chờ mong anh làm xong nhiệm vụ cuối cùng này, lúc này em không thấy buồn khi phải chia xa anh đâu”

 

Giang Thanh Việt giật giật khóe môi mỏng, mặc dù biết lời cô nửa thật nửa giả, phần nhiều là an ủi anh, muốn để cho anh yên tâm, nhưng Giang Thanh Việt cũng không muốn vạch trần cô làm gì.

 

“Em không buồn là được rồi.”

 

Lục Hỉ Bảo ôm anh, thân thể nhỏ nhắn dụi vào lồng ngực rộng rãi ấm áp của người đàn ông, dặn dò: “Vậy anh nhất định phải tự chăm sóc.

 

mình cho thật tốt, ngàn vạn lần đừng để cho mình bị thương đấy”

 

Biên giới nguy hiểm như vậy, nói không lo lắng là nói dối.

 

Giang Thanh Việt cũng ôm cô thật chặt, nói: “Anh chắc chắn sẽ bảo vệ mình thật tốt, phải sống trở về gặp em. Dù sao…”

 

“Dù sao cái gì?”

 

Người đàn ông cúi đầu, đôi môi mỏng dán vào bên tai cô, mở miệng nói, giọng khàn khàn: “Dù sao anh vẫn còn nợ em một đứa nhóc.”

 

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lục Hỉ Bảo bỗng dưng ửng đỏ, mắc cỡ đẩy anh ra, “Giang Thanh Việt! Em đang nói chuyện nghiêm túc với anh mài”

 

“Thì anh cũng đang nói chuyện nghiêm túc với em mà”

 

“Anh đùa giốn lưu manh với em thì có!”