Chương 681:
phải nhỏ giọng kêu lên: “Giang Thanh Việt!”
Trong phòng họp trên lầu.
“Thủ Lĩnh, hình như tôi nghe thấy ai đó đang gọi anh ở tầng dưới”
“Có vẻ là giọng của một cô gái.”
“Thủ Lĩnh, anh có bạn gái rồi sao?”
Giang Thanh Việt khế cau mày, tự nhiên biết ai đang gọi mình ở dưới “Cuộc họp tạm dừng, mọi người nghỉ ngơi một chút đi.”
Sau đó Giang Thanh Việt đứng dậy và sải bước ra khỏi phòng họp.
Quả nhiên anh nhìn thấy cô gái đang đứng ở tầng lầu.
Giang Thanh Việt bước xuống cầu thang nhanh hơn, “Dậy rồi à?”
Lục Hỉ Bảo xoa xoa bụng hỏi: “Có gì ăn không anh? Em đói quá.”
“Em vào phòng ngủ đi, lát nữa anh bưng đến cho em”
Lục Hỉ Bảo khó hiểu, lẩm bẩm nói: “Em không muốn trở về phòng, em còn muốn uống nước nữa.”
Giang Thanh Việt lo lắng nhìn đám người trên lầu một hồi, đang định đưa Lục Hỉ Bảo vào phòng ngủ, ai mà biết, đám người đang ăn dưa trên lầu đã chạy ra khỏi phòng họp, đứng ở lan can lầu hai nhìn xuống.
Không tin được, thủ lĩnh lại giấu vợ nhỏ trong nhà!
Cô ấy còn đang mặc một chiếc váy hai dây nhỏ… tuyệt đối là ngủ với nhau rồi Lục Hỉ Bảo còn chưa để ý tới những người trên lầu, Giang Thanh Việt đương nhiên đã nhận ra, đôi mắt đen lạnh lùng quét lên trên lầu!
“Nhăm mắt quay hết người lại cho tôi!”
“Vâng!”
Ở tầng trên, truyền đến một trận âm thanh nhịp bước xoay người chỉnh tê!
Lúc này Lục Hỉ Bảo mới ý thức được tình hình, ngẩng đầu lên, nhìn thấy mấy người đàn ông ở tầng hai đang đưa lưng về phía bọn họ, xì xào bàn tán, còn đang cười trộm!
Lục Hỉ Bảo theo bản năng cúi đầu nhìn ăn mặc trên người mình một chút… Rồi hoảng loạn che mặt, chạy biến vào phòng ngủ!
A aaaa al Quá mất mặt trời ơi!
Giang Thanh Việt nhìn bóng người nhỏ bé đang chạy trối chết, giơ tay lên đỡ trán, xong quay sang mấy tên thuộc hạ ở tầng hai kia, lạnh lùng nghiêm túc ra lệnh: “Bây giờ đi xuống lầu, ra ngoài chạy mười vòng!
Thiếu một vòng không được đi vào!”
“Tuân lệnh!”
Ra lệnh xong, Giang Thanh Việt bưng bữa ăn sáng vào trong phòng ngủ.
Lục Hỉ Bảo đã vùi mình vào trong chăn, hai bàn tay siết thành hai nắm đấm nhỏ run run lên.
Giang Thanh Việt đặt điểm tâm trên chiếc bàn tròn nhỏ bằng gỗ trong phòng ngủ, đủng đỉnh đi tới ngồi ở mép giường, đưa tay đỡ Lục Hỉ Bảo lên, ôm vào trong lòng.
“Không phải em kêu đói sao, anh bưng vào cho em rồi đây này”
Lục Hỉ Bảo phùng mang trợn mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng: “Sao các anh lại làm việc ở nhà? Em cũng không biết người ta đến đến, còn ăn mặc như thế chạy ra ngoài, mất mặt quá đi mất”
Giang Thanh Việt buồn cười nhìn cô, “Vậy hay là anh móc mắt họ ra vậy?”
“Không được, quá tàn bạo!”
Lục Hỉ Bảo lẩm bẩm một tiếng, sau đó từ trên giường bước xuống, ngồi vào một bên chiếc bàn tròn, bưng ly nước lên, uống một ngụm nước lớn, rồi mới bắt đầu ăn bữa ăn sáng.
Lục Hỉ Bảo nghe tiếng chạy bộ phía bên ngoài, đôi mắt to trợn tròn, hỏi: “Bọn họ đang làm gì vậy?”
“Anh phạt bọn họ chạy bộ.”
Lục Hỉ Bảo: “…
Giang Thanh Việt tiện tay khảm vào bờ vai mềm mại, bao bọc bả vai gầy nhỏ của Lục Hỉ Bảo, “Mặc dù trong phòng không lạnh, nhưng em ăn mặc như vậy sẽ rất dễ bị lạnh đấy”
Lục Hỉ Bảo vẫn chăm chú ăn từng thìa cháo gà anh nấu cho cô.