Chương 678:
Sau đó cô lạnh lùng nói: “Sao anh phải bán cả mạng cho công việc thế. Kiếm nhiều như vậy, một lần liền có thể đem về cả một hầm mỏ”
Phó Hàn Tranh: “Vì thế nên vì kim cương, em đừng giận anh nữa nhé”
Mộ Vi Lan buồn bực đẩy anh ra: “Em không cần mấy viên kim cương rách nát của anh, em không phải dùng với kim cương sống qua ngày. Anh còn quan trọng hơn so với cái gì mà hầm mỏ, gì mà kim cương. Phó Hàn Tranh anh còn như thế này nữa, em sẽ thật sự giận anh đấy”
Ánh mắt của Phó Hàn Tranh sáng quắc lên nhìn thẳng cô, đáy mắt anh hiện lên vẻ thâm tình: “Vậy để anh xem xem anh quan trọng như thế nào”
Nói xong Phó Hàn Tranh đưa tay kéo cô vào trong lòng rồi cúi đầu hôn cô. Ban đầu Mộ Vi Lan còn có chút đấu tranh, nhưng mà bị anh hôn như vậy đành ngoan ngoãn trở lại. Dần dần hai tay cô ôm chặt lấy cổ của Phó Hàn Tranh.
Phó Hàn Tranh cởi chiếc áo lên gây cản trở trên người cô ra: “Vợ à, chúng ta đã rất lâu rồi chưa làm”
Mặt của Mộ Vi Lan đỏ ửng lên: “Em, em còn chưa tắm nữa”
“Làm xong rồi tắm, đỡ phải tắm tận hai lần”
Hai người họ vừa triền miên, Mộ Vi Lan vẫn không quên tiếp tục vấn đề ban nấy: “Phó Hàn Tranh, sau này không cho phép anh lừa em nữa”
Đàn ông khi đang chuyên tâm làm việc này thì nói ra việc gì cũng sẽ đồng ý: “Ừ, nếu như còn lừa em nữa, thì phạt anh không được động vào em đi. Làm hoà thượng một tháng.”
Đây là cái quy củ rách nát gì vậy?
Mộ Vi Lan: “Vậy nếu như anh đi tìm người khác ăn thịt thì sao?”
“Vậy thì thiến anh luôn đi”
Khoé miệng Mộ Vi Lan không khỏi giật giật. Câu trả lời này của anh, quả thực có sức thuyết phục.
Nước Z.
Giang Thanh Việt nhận được cuộc gọi từ Nguyệt Như Ca.
“Người được cử đi điều tra đã tìm ra chỗ của Châu Thắng rồi”
Giang Thanh Việt cau mày, “Ông ta ở đâu?”
“Anh Việt, dù gì Châu Thắng cũng là người đứng đầu tổ chức Minh.
Chúng ta đã đánh giá thấp ông ta rồi. Hóa ra những năm này, ông ta luôn là kẻ cố tình gây họa sau lưng, ông ta điều khiển hai tổ chức quốc tế chỉ để gây ra tranh chấp khắp thế giới, muốn nhìn máu chảy thành sông”
“Ngày mai tôi sẽ hỏi ý của tổng thống”
Nguyệt Như Ca nói: “Tôi sợ rằng sẽ không thể tránh khỏi một trận chiến tranh. Nước A vừa chiếm được đảo La Loan của nước Z. Người mà nước A phái đi là người của tổ chức Minh, giữa tổ chức Minh và tổ chức Minh, trận chiến này tôi nghĩ khó mà tránh khỏi được. “
Giang Thanh Việt đứng trước cửa sổ sát đất, sau khi cúp điện thoại, ánh mắt rơi vào ngọn đồi cách đó không xa.
Cảnh đêm bên ngoài cửa sổ yên tĩnh, trăng khuyết, bầu trời sáng ngời.
Sau cuộc chiến này, anh sẽ đưa Hỉ Bảo trở về Bắc , hoặc đi đến nơi khác cũng được, thậm chí anh đã mua một hòn đảo nhỏ có phong cảnh tuyệt đẹp từ lâu. Sau khi từ chức tất cả các chức vụ, anh sẽ đưa Hỉ Bảo đi nghỉ mát, không giống với như nghỉ phép.
Trên chiếc giường lớn trong phòng ngủ, Lục Hỉ Bảo ngủ mê man, bàn tay nhỏ bé của cô vô thức sờ sờ bên hông, là một mảng trống rỗng.
Lục Hỉ Bảo mở mắt ra, đưa tay dụi dụi mắt, vén chăn bông lên, lôi dép lê đi vào rồi xuống giường.
Cô có chút khát, trước tiên đến phòng khách uống một cốc nước lớn, sau khi tỉnh táo lại, cô liền tìm Giang Thanh Việt trong căn nhà lớn này.
“Giang Thanh Việt? Anh đang ở đâu vậy?”
Trong nhà còn chưa bật đèn, Lục Hỉ Bảo mượn ánh trăng bên ngoài nhìn căn nhà lớn này, lời nói của cô vang vọng lại trong đêm tối.
Lục Hỉ Bảo nhìn thấy bóng dáng của Giang Thanh Việt bên ngoài ban công đóng kín, lúc này Giang Thanh Việt cũng nhìn thấy Lục Hỉ Bảo.
Lục Hỉ Bảo chạy tới, bị anh ôm thật chặt vào lòng.
Giang Thanh Việt cúi đâu dựa vào má cô gái, nhỏ giọng hỏi: “Có lạnh hay không hả?”
Trong nhà này mở máy sưởi rất ấm áp, cho dù Lục Hỉ Bảo có mặc một chiếc váy hai dây mỏng thì cũng không lạnh chút nào.