Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 669




Chương 669:

 

Phó Hàn Tranh nghiêm trang hợp tiêu chuẩn nói: chia tay Kỷ Thâm Tước, nhìn tất cả đàn ông trên thế giới này đối với cô ấy đều trở thành hạng cặn bã. Gần đây cô ấy vô cùng có thành kiến với đàn ông nên đều trực tiếp quy chụp lên lên mọi người, bây giờ em tiếp xúc với cô ấy không tốt lắm, rất có thể em sẽ bị cô ấy ảnh hưởng”

 

Mộ Vi Lan tưởng tượng, hình như là thật sự nói: “Hôm qua Ngôn Hoan nói với em, đàn ông trên thế giới này đều có thể ngoại tình, nhưng là do cô ấy thật sự bị Kỷ Thâm Tước làm cho tổn thương, cái này không thể trách cô ấy được. Hiện tại em là bạn bè của cô ấy, những lúc như này em nên an ủi cô ấy nhiều hơn mới phải chứ”

 

Phó Hàn Tranh nhếch môi, có lẽ đầu óc Ngôn Hoan bị nước vào rồi, chẳng lẽ bị Kỷ Thâm Tước tổn thương quá sâu nên tính bị kích thích tới mức thay đổi luôn xu hướng tính dục?

 

“Đàn ông trên toàn thế giới có xấu xa hay không thì anh không biết, nhưng dù sao ông xã em cũng không xấu xa là được rồi”

 

Mộ Vi Lan nghe xong câu này tròng lòng thật sự cảm thấy vô cùng ngọt ngào.

 

Nhưng khi đó Phó Hàn Tranh lại muốn quay đầu lên tầng nên Mộ Vi Lan nhanh chóng kêu anh lại: “Anh đi đâu vậy?”

 

“Anh đi tới phòng sách”

 

“Em có thể không quỳ nữa được không? Em thật sự biết sai rồi mà”

 

Phó Hàn Tranh ngoái đầu nhìn cô một hồi, đáy mắt hiện lên một tia u ám: “Theo anh lên tầng”

 

Mộ Vi Lan như được tha mạng, vội vàng đứng lên khỏi bàn phím, nhưng do quỳ hơi lâu nên chân bị tê mất rồi, khi đi tới trước mặt Phó Hàn Tranh cho nên hai chân mềm nhữn gục xuống.

 

Người đàn ông trực tiếp đưa tay ôm cô lên. Mộ Vi Lan thừa cơ hội ôm lấy cổ anh, hai mắt sáng rực đánh giá khuôn mặt đẹp trai của anh: “Anh trai nhỏ, mấy ngày không gặp anh hình như càng đẹp trai hơn thì phải”

 

Phó Hàn Tranh cau mày, nghiền ngẫm nhìn cô: “Thật hả? Vừa rồi anh trai nhỏ để em quỳ bàn phím, em không tức giận sao?”

 

Cô gái nhỏ lập tức chui đầu vào lòng anh, cong khóe môi nói: “Vừa rồi có tức giận, anh dỗ dành em là được rồi.

 

“Anh không biết cách dỗ dành người khác”

 

“Rõ ràng anh biết, khi anh dỗ dành Tiểu Đường Đậu anh rất biết cách mà”

 

“Em là Tiểu Đường Đậu hả? Em năm tuổi sao?”

 

Sau khi Phó Hàn Tranh ôm cô về phòng ngủ, Mộ Vi Lan mới bất chợt nhận ra.

 

“Không phải anh nói tới phòng sách sao? Sao lại tới phòng ngủ?”

 

“Đi ngủ”

 

“Giữa ban ngày mà ngủ cái gì? Em vừa mới dậy, em còn chưa buồn ngủ”

 

Phó Hàn Tranh trực tiếp đặt cô lên giường, cơ thể trực tiếp đè xuống, ánh mắt sáng rực nhìn chăm chằm cô nói: “Không phải nói anh dỗ em sao? Vậy anh sẽ dỗ dành em, anh sẽ dỗ dành em trên giường vậy”

 

Mộ Vi Lan lấy hai tay che mặt.

 

Sau đó trực tiếp không thể miêu tả được gì.

 

Lâu ngày gặp lại ắt nhớ nhung, câu nói này hoàn toàn chính xác, thời gian xa nhau tuy ngắn nhưng cả hai đều nhớ nhưng đối phương, trên tâm lý hay trên thân thể đều mạnh mẽ hơn bình thường.

 

Bởi vì tối hôm qua Mộ Vi Lan ngủ nhiều nên hiện tại dù vận động nhiều, có hơi mệt nhưng cũng không ngủ được.

 

Chính vì vậy cô dứt khoát dựa vào lòng ngực Phó Hàn Tranh, ôm điện thoại qua, muốn liên lạc với Ngôn Hoan.

 

Nghĩ tới Ngôn Hoan, Mộ Vi Lan trong ngực anh lập tức lật người lại hỏi thăm: “Đúng rồi, tối hôm qua sao Ngôn Hoan về nhà được?”

 

“Anh để Từ Khôn đưa về. Ban đầu định gọi điện thoại cho Kỷ Thâm Tước đưa về, nhưng đoán chừng hiện tại Ngôn Hoan không muốn gặp.

 

Kỷ Thâm Tước nên thôi”

 

Phó Hàn Tranh cúi đầu, hôn lên trán của cô một cái nói tiếp: “Đầu gối còn đau không?”

 

Khuôn mặt Mộ Vi Lan đỏ lên, ấp úng nói: “Lúc đầu quỳ bàn phím không có bị thương, nhưng vừa rồi quỳ quá lâu nên có hơi đau”

 

“Vậy sau này không nên dùng tư thế kia nữa”

 

Mộ Vi Lan: “..”

 

Người đàn ông này, không biết giữ mồm giữ miệng gì hết!