Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 659




Chương 659:

 

Giang Thanh Việt hơi nhíu mày, anh ấy không hiểu rõ ý của Nguyệt Như Ca nhưng Nguyệt Như Ca cũng không cho anh ấy có cơ hội hỏi thăm tiếp, dù sao cô ta nào dám nói cho anh ấy nghe chuyện mất mặt như thế chứ?

 

Ha, vì tìm kiếm hợp tác với tổ chức Ám, vì tình bạn trăm năm của nước Z và nước C thì chút hi sinh của cô ta có vẻ hơi vô nghĩa.

 

Kiểu kết minh như thể sẽ giảm bớt rất nhiều chuyện khiếm trăm họ lầm than, chuyện vui như thế thì hà cớ gì lại không làm chứ.

 

Nguyệt Như Ca quay đầu cố chấp lại bá đạo nói: “Đêm nay tôi muốn ngủ ở đây, anh không thể đuổi tôi đi”

 

Trong biệt thự riêng của cô ta còn có một con sói trùm, còn là loại như lang như hổ, Nguyệt Như Ca vừa nghĩ tới đã rùng mình.

 

Giang Thanh Việt nhìn bóng lưng của cô ta rồi nói: “Như Ca, cảm ơn cô”

 

“Tôi đã cứu mạng của Lục Hỉ Bảo, muốn cảm ơn thì để cô ta tự cảm ơn tôi”

 

Sáng sớm hôm sau, lúc Lục Hỉ Bảo mặc một bộ đồ ngủ hình gấu nhỏ vươn vai đi ra khỏi phòng ngủ thì nhìn thấy một cô gái xinh đẹp mặc áo ngủ màu lam chất tơ lụa đang ngồi cạnh bàn ăn.

 

“Nguyệt Như Ca?”

 

Nguyệt Như Ca nghe thấy có người gọi mình thì vừa ăn bánh trứng gà mà Giang Thanh Việt làm vừa xinh đẹp lạnh lùng liếc nhìn Lục Hỉ Bảo một cái rồi nói bằng giọng ghét bỏ: “Lục Hỉ Bảo, cô bao nhiêu tuổi rồi mà còn lén mặc đồ ngủ của con nít thế?”

 

Bị Nguyệt Như Ca nói như thế, Lục Hỉ Bảo nhìn thoáng qua áo ngủ trên người mình theo bản năng rồi bắt đầu so sánh với Nguyệt Như Ca, vừa nhìn đã cảm thấy bộ quần áo trên người cô ấy đúng là tự làm bản thân xấu hổ.

 

Lục Hỉ Bảo lúng túng sờ lên cổ, Giang Thanh Việt bưng bữa sáng của Lục Hỉ Bảo ra khỏi phòng bếp, bàn tay lớn ôm lấy bả vai yếu ớt của cô gái ngồi xuống bàn ăn.

 

“Ngồi xuống ăn cơm đi”

 

Giang Thanh Việt vừa mở nồi đất ra thì một mùi hương canh gà ập vào mặt.

 

Nguyệt Như Ca liếc mắt nhìn qua nồi đất bên này: “Ồ, mới sáng sớm đã uống canh gà, anh đang nuôi heo đó hả?”

 

Lục Hỉ Bảo bị nói móc như thế thì hơi ngượng ngùng, cô ấy nhìn Giang Thanh Việt một chút rồi chọt chọt ngón tay nhỏ khẽ nói: “Nếu không thì để buổi trưa rồi uống vậy, em cũng cảm thấy sáng sớm uống canh gà hơi lạ”

 

Giang Thanh Việt múc thêm một chén canh gà cho Lục Hỉ Bảo: “Bây giờ thân thể của em yếu ớt như vậy, sáng sớm uống canh gà có thể giúp khôi phục sinh lực, uống mau lên, ngoan”

 

Lục Hỉ Bảo ngửi thấy mùi canh gà thật sự rất thơm nên cũng không cần liêm sỉ nữa mà uống một cách hào phóng.

 

Dường như Nguyệt Như Ca cũng hơi dao động, Giang Thanh Việt Cô muốn uống không?”

 

Nguyệt Như Ca lập tức thu hồi tầm mắt tỏ vẻ ghét bỏ: “Không uống, tôi đang giảm cân!”

 

Lục Hỉ Bảo hơi bất ngờ ngẩng đầu nhìn cô ta: “Như Ca, cô đã gây như thế rồi mà vẫn muốn giảm cân à?”

 

hỏi Nguyệt Như Ca cố ý nói: “Tôi cũng đâu phải là cô, đã mặc áo ngủ gấu con thì thôi đi, ngay cả thèm ăn cũng có người cần. Nếu tôi không duy trì dáng người thì đời này tôi toang mất!”

 

Lục Hỉ Bảo nằm không cũng trúng đạn.

 

Nhưng mà áo ngủ gấu con thật sự không tốt sao? Cô ấy cảm thấy món đồ như áo ngủ chỉ cần rộng rãi dễ chịu là quan trọng nhất, cô ấy cũng không phải là người quá để ý đến kiểu dáng.

 

Sau khi Giang Thanh Việt cho Lục Hỉ Bảo uống xong một bát canh gà còn nấu thêm một chút cháo táo đỏ mộc nhĩ cho Lục Hỉ Bảo ăn, món này rất dưỡng sinh cũng rất bồi bổ sức lực.

 

Sau khi ăn sáng xong, Nguyệt Như Ca đứng trên ban công ném một cục đá xuống đáy bể bơi.

 

Giang Thanh Việt rửa chén bát trong phòng bếp, Lục Hỉ Bảo cũng chạy ra ban công.

 

Nguyệt Như Ca nhìn cô ấy một chút rồi nói bằng giọng lạnh lùng: “Cô ra đây làm gì? Bây giờ tôi vừa nhìn thấy cô là muốn ném cô vào.

 

trong cái bể bơi kia rồi “Trong cảm nhận của cô tôi là người phiền phức như vậy sao?”

 

Nguyệt Như Ca buồn cười nói: “Cô thuộc về loại mà chó nhìn cũng thấy phiền”

 

Ba con quạ đen bay qua đầu Lục Hỉ Bảo: “..”

 

Nguyệt Như Ca chỉ vào người đàn ông đang rửa chén trong phòng bếp cách đó không xa rồi nhếch môi nói: “Cô xem cô đã biến Giang Thanh Việt thành cái dạng gì rồi? Người đàn ông của gia đình à? Trước kia tôi chưa từng thấy anh ta như thế này bao giờ, không ngờ anh ta lại bán sắc, bán anh em vì một người như cô.”

 

Lục Hỉ Bảo mở to đôi mắt ngập nước: “Anh ta… Anh ấy bán ai?”