Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 654




Chương 654:

 

Phó Hàn Tranh trêu chọc: “Tiểu Lan, em không có tự tin với bản thân mình hay là không có lòng tin đối với chồng em vậy?”

 

Mộ Vi Lan lẩm bẩm: “Gần đây anh rất lạ, chợt đi công tác không nói trước. Lúc trước anh đi công tác ở đâu cũng sẽ nói cho em biết, em hỏi anh rất nhiều lần mà anh còn chưa nói cho em biết là anh đang ở đâu.

 

Phó Hàn Tranh, có phải anh giấu em nuôi người tình nhỏ ở bên ngoài không? Nếu anh dám nuôi người tình nhỏ thì em sẽ dẫn Tiểu Đường Đậu và cả Tiểu Diêm Đậu bỏ đi khiến anh vĩnh viễn không tìm thấy được bọn em, khiến anh phải hối hận cả đời”

 

Phó Hàn Tranh nghe thấy giọng điệu dữ dăn của cô gái nhỏ thì vẻ mặt trở nên nhu hòa, cười nhạt nói: “Bà Phó à, anh cũng không có sức lực đâu mà nuôi người tình nhỏ gì đó. Trong nhà có em và Tiểu Đường Đậu là hai người tình nhỏ thôi mà đã không dễ hầu hạ, anh nào dám nuôi thêm một người ở bên ngoài? Anh ăn no rảnh rỗi không có chuyện gì làm chắc?”

 

Mộ Vi Lan khế hừ một tiếng: “Tốt nhất là thế”

 

Mộ Vi Lan cúp điện thoại, gần đây mí mắt của cô vẫn luôn giật giật.

 

Sau khi nói chuyện với Phó Hàn Tranh xong cô lại càng suy nghĩ lung tung, trực giác nói cho cô biết Phó Hàn Tranh đang lén lút lừa gạt cô chuyện gì đó.

 

Tiểu Đường Đậu ôm một đống đồ chơi xếp gỗ tới: “Mộ Mộ, chơi xếp gỗ với con”

 

Mộ Vi Lan không có tâm trạng, lúc nào cũng chơi sai, Tiểu Đường Đậu ghét bỏ nhìn cô một cái: “Mộ Mộ, sao mẹ cứ không tập trung hoài vậy? Có phải mẹ nhớ bố rồi không?”

 

Mộ Vi Lan nhìn gương mặt nhỏ đáng yêu đơn thuần của con gái rồi nói: “Đường Đậu, mẹ vừa mới gọi điện thoại với bố thì nghe thấy giọng của một dì trẻ tuổi xinh đẹp. Tối nay con gọi điện thoại lại cho bố, sau đó nhắc nhở bố một chút là bố đã là người có vợ con rồi đấy”

 

Tiểu Đường Đậu chớp chớp đôi mắt to, nhướng mày nói bằng giọng hiếu kì: “Mộ Mộ, sao mẹ lại biết người bên trong điện thoại của bố là một dì trẻ tuổi xinh đẹp?”

 

“Đó là trực giác, giọng nữ đó chắc chắn là của một người đẹp rồi.”

 

Hơn nữa nếu Phó Hàn Tranh thật sự có đối tượng ngoại tình thì người phụ nữ được Phó Hàn Tranh để mắt tới sao có thể là một người phụ nữ xấu xí được chứ? Chắc chắn sẽ là một người đẹp tuyệt vời.

 

Tiểu Đường Đậu an ủi: “Mộ Mộ, mẹ yên tâm đi. Nếu như bố không nghe lời mà tốt với dì khác thì chúng ta dẫn theo em trai chạy trốn, chắc chắn bố sẽ hối hận”

 

Không hổ là mẹ con đồng lòng.

 

Mộ Vi Lan bị con gái chọc cười, giơ tay nhéo nhéo cái mũi nhỏ của cô bé: “Sao con biết chúng ta dẫn theo em trai rời đi thì chắc chắn bố sẽ hối hận? Thế nếu như bố không có chúng ta rồi sống cùng với dì khác càng vui vẻ hơn thì sao đây?”

 

“Vậy thì chúng ta quay về, sau đó mỗi ngày làm phiền bố khiến bố và dì xấu xí kia không vui. Mộ Mộ, con đã xem tỉ vi trên tivi nói dì xấu xí không thích loại con ghẻ như con và em trai đâu”

 

Con ghẻ…

 

Mộ Vi Lan phì cười nhìn gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu của con gái, sau đó không nhịn được ôm bánh bao nhỏ vào lòng hôn một chút: “Tiểu Đường Đậu của mẹ không phải là con ghẻ, Tiểu Đường Đậu của mẹ là một bé đáng yêu.”

 

Còn là may mắn tốt nhất đời cô.

 

Chỉ là lần này Phó Hàn Tranh đi công tác lâu như thế, hơn nữa còn không gọi điện thoại cho cô gì cả, trong điện thoại còn xuất hiện cả giọng nữ kì quái khiến Mộ Vi Lan không thể coi thường được.

 

Lục Hỉ Bảo ở trong bệnh viện năm ngày, cô ấy thật sự không thể ở thêm được nữa nên quấn lấy Giang Thanh Việt đòi anh ấy đưa cô ấy về nhà.

 

Đương nhiên không phải về Bắc Thành mà là về nhà ở nước Z của Giang Thanh Việt.

 

Sau khi bước xuống xe, Lục Hỉ Bảo bị Giang Thanh Việt nửa kéo nửa ôm đi vào trong biệt thự.

 

Đi dọc đường, Lục Hỉ Bảo sợ hãi thán phục: “Giang Thanh Việt, căn biệt thự này của anh cũng lớn quá rồi đó. Anh lấy tiền đâu ra vậy? Đừng nói là anh giết người cướp của hay gì đó nhé?”

 

Giang Thanh Việt vừa mới đi vào cửa nhà đã vội vàng mở cửa phòng bếp nấu nước cho Lục Hỉ Bảo uống. Trong tủ lạnh có nước khoáng và nước lọc nhưng tình trạng cơ thể hiện giờ của Lục Hỉ Bảo vẫn nên uống nước nóng thì tốt hơn.

 

Lục Hỉ Bảo bị Giang Thanh Việt che phủ như một con chim cánh cụt mập mạp, lúc sáng xuất viện còn mặc quần áo dày đến mức khiến cô ấy không thể thở nổi.

 

Lục Hỉ Bảo đứng cạnh ghế sô pha vừa thay áo lông ra vừa quan sát đánh giá căn biệt thự cao cấp này.

 

Giang Thanh Việt vừa châm nước nấu xong quay người lại đã không nhìn thấy Lục Hỉ Bảo đâu.

 

Cô gái này lại chạy đi đâu rồi?

 

Chưa được bao lâu, Lục Hỉ Bảo đã đứng ở chỗ tay vịn hành lang cầu thang ngăn cách lầu hai rồi kêu anh ấy: “Giang Thanh Việt, em ở đây này! Trên này lớn thật đó, cũng có rất nhiều phòng, không có việc gì thì anh xây nhiều phòng như thế làm gì? Cũng không phải là mở khách sạn”

 

“Nhà rộng không tốt à? Phòng nhiều thì sau này mỗi đứa con chúng ta sinh ra đều sẽ có một căn phòng riêng”