Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 646




Chương 646:

 

Giang Thanh Việt nhíu mày lại, chẳng lẽ là đám Nguyệt Như Ca đã quay lại?

 

Cùng lúc đó Giang Thanh Việt nghe thấy bầu trời bên ngoài truyền đến tiếng gầm rú của máy bay chiến đấu.

 

Giang Thanh Việt nhanh chóng ra khỏi kho thuốc chiến đấu đến cùng với đám người Nguyệt Như Ca.

 

“Sao mọi người lại quay lại đây?”

 

Nguyệt Như Ca tức đến muốn mắng chửi người: “Anh cảm thấy chúng tôi sẽ trơ mắt nhìn anh chịu chết sao? Giang Thanh Việt, anh thật sự là không coi nghĩa khí ra gì!”

 

Giang Thanh Việt vừa đánh vừa nói: “Tìm thuốc giải cứu Hỉ bảo là chuyện của bản thân tôi, tôi không thể liên lụy mọi người!”

 

“Đến lúc này rồi còn nói liên lụy hay không liên lụy gì nữa!”

 

Một lúc sau thì Lưỡi Băng cũng quay trở lại.

 

Nhưng không chỉ có Lưỡi Băng quay lại mà cứu viện tổ chức Ám của Lưỡi Băng cũng tới rất nhiều người, bọn họ lập tức bọc đánh ám vệ.

 

Giang Thanh Việt quét mắt nhìn Châu Thắng đang lùi lại thì vội vàng thừa thắng đuổi theo.

 

Anh ấy nhất định phải tìm Châu Thắng đòi thuốc giải! Hỉ Bảo không thể chờ đợi thêm được nữa!

 

Giang Thanh Việt vẫn luôn theo đuôi Châu Thắng đến bên vách núi đằng sau Ám Các.

 

“Đừng trốn nữa, ông đã không còn chỗ để trốn. Chuyện ông chế tạo con rối giết người chúng tôi cũng đã báo cáo với Tổng thống, thế lực của ông chẳng mấy chốc sẽ bị tan rã. Ông đã hại chết nhiều sinh mạng vô tội như vậy mà đến bây giờ ông còn không có chút lòng hối cải nào sao?”

 

Châu Thắng đứng ở bên vách núi cười ha hả: “Sao nào, mày là hậu bối, chẳng lẽ lại còn muốn dạy tao đạo lý quay đầu là bờ sau? Nếu như tao thất bại thì tao chỉ bại bởi chính tao, tao sẽ không bại dưới bất cứ kẻ nào. Thanh Việt, sớm muộn cũng có một ngày mày sẽ hiểu việc tao theo đuối vĩ đại bao nhiêu”

 

Vĩ đại? Ồ, nếu như giết hại người vô tội là vĩ đại vậy ý nghĩa chân chính của bảo vệ chính nghĩa ở đâu!

 

Giang Thanh Việt giơ vũ khí trong tay lên nhắm ngay Châu Thắng: “Từ bỏ đi bố nuôi ạ”

 

Châu Thắng cười nhàn nhạt: “Đã… rất lâu mày không gọi tao là bố nuôi rồi”

 

“Đây là lần cuối cùng tôi gọi ông, coi như cảm tạ ơn không giết của ông năm đó. Nếu như năm đó ông diệt cỏ tận gốc nhà tôi đã không có tôi bây giờ. Nhưng nếu hiện tại tôi còn sống thì tôi phải có nghĩa vụ và trách nhiệm báo thù cho bố mẹ tôi và Hỉ Bảo.”

 

Châu Thắng móc một bình sứ nhỏ từ trong túi ra rồi giơ cánh tay lên không trung, dưới tay ông ta là vách đá ngàn dặm: “Đây là thuốc giải có thể khiến Lục Hỉ Bảo tỉnh lại”

 

Mắt đen của Giang Thanh Việt bỗng nhiên co lại: gì?

 

Chỉ cần có thể lấy được thuốc giải thì bảo anh ấy trao đổi điều kiện gì thì anh ấy cũng bằng lòng.

 

Nói đi, ông muốn “Nếu như điều kiện của tao là bảo mày đầu hàng rồi làm việc cho tao thì sao?”

 

“Châu Thắng! Ông biết rõ điều đó là không thể nào!”

 

Mắt Châu Thắng nhìn thuốc giải trong tay thở dài một cái: “Cho nên thứ gọi là tình cảm thật sự trên đời này cũng chỉ có như thế. Mày nói mày bằng lòng làm tất cả cho Lục Hỉ Bảo, tao chỉ bảo mày đầu hàng tao mà mày lại không chịu”

 

Giang Thanh Việt cười lạnh một tiếng: “Ông cho rằng người trên đời này đều ích kỷ giống như ông sao? Châu Thảng, ông hại chết nhiều người như vậy lại còn có thể hiên ngang lẫm liệt nói chính nghĩa, sao ông không đi chết đi!”

 

Châu Thắng nắm chặt bình thuốc rồi từng bước đến gần vách núi: “Thanh Việt, vậy tao sẽ làm theo mong muốn của mày mà cầm theo bình thuốc giải này nhảy xuống”

 

“Châu… Thắng!”

 

Châu Thắng đã nhảy xuống vực sâu ngàn dặm.

 

Giang Thanh Việt vì muốn lấy được thuốc giải thậm chí dự định nhảy xuống với Châu Thắng, nhưng lại bị đám người Nguyệt Như Ca vội vàng chạy đến ngăn cản.

 

“Anh điên rồi sao! Bên dưới là vực sâu ngàn dặm! Nhảy xuống sẽ chết ngay đấy!”

 

Hai mắt của Giang Thanh Việt đỏ lên: “Đó là thuốc giải duy nhất của Hỉ Bảo!”

 

Người đàn ông nắm chặt nắm đấm rồi nện một quyền trên vách núi đát Trên nắm tay hiện ra vết máu đỏ tươi.

 

Phó Hàn Tranh nhìn thoáng qua chiều sâu vách núi nói: “Lòng dạ Châu Thắng nham hiểm, ông ta giấu nghề tính kế nhiều năm như vậy nên tôi không tin ông ta cứ nhảy xuống mà tìm đến cái chết như thế.