Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 623




Chương 623:

 

Bên trong sự âm u kia hiện lên hình ảnh Lục Hỉ Bảo đang mặc bộ đồ màu đen không có độ ấm, sắc mặt trắng bệch, vẻ mặt hờ hững, thờ ơ đi về phía Châu Thắng, từ đầu đến cuối cũng không hề nhìn Giang Thanh Việt lấy một lần, dường như hoàn toàn không hề để ý tới Giang Thanh Việt, giống như đã bị biến thành một con bù nhìn mặc cho người ta điều khiển.

 

Trái tim của Giang Thanh Việt đau đớn đến nghẹt thở, cơn thịnh nộ giống như ngọn lửa, mạnh mẽ bùng cháy lên, bao.

 

trùm lấy toàn bộ lồng ngực, bàn tay đang cầm súng của anh ấy cũng siết lại thật chặt, dân dân chuyển thành màu trắng xanh: “Rốt cuộc ông đã làm gì với Hỉ Bảo!”

 

“Tao vừa mới hoàn thành tâm nguyện của cô ấy và biến cô ấy thành một vị cứu tinh vĩ đại của thế giới”

 

“Đừng có nói những lời nhảm nhí đó nữa!” Giang Thanh Việt nắm chặt súng, chĩa thẳng về phía Châu Thắng.

 

Vẻ mặt của Châu Thắng vô cùng bình tĩnh, nói với Lục Hỉ Bảo: “Trước mắt cháu là tác phẩm mà tôi yêu thích nhất, bây giờ hãy để cho tôi xem xem cháu hoàn mỹ đến như thế nào đi, mau đi đi, biến cậu ta trở thành kẻ thất bại dưới bàn tay của cháu” Giang Thanh Việt sững sờ, anh ấy nhìn thấy cô gái của chính mình đang đi về phía anh ấy giống như một con rô bốt lạnh lùng, không hề có cảm xúc và hơi ấm.

 

Từng bước từng bước một, tựa như đang đạp lên nơi mềm yếu nhất trong trái tim của Giang Thanh Việt, sau đó nghiền nát nó từng chút từng chút một.

 

“Hỉ Bảo…” Lục Hỉ Bảo đến gần Giang Thanh Việt, bàn tay nhỏ bé cầm chặt súng, chĩa thẳng rồi chạm lên vị trí trái tìm của anh ấy, trong suốt cả quá trình này, cô không hề chớp mắt dù chỉ một lần.

 

Cô ấy giờ đây đã hoàn toàn giống như một cỗ máy giết người.

 

Giang Thanh Việt nắm lấy hai bả vai cô, cố gắng đánh thức cô: “Hỉ Bảo, em nhìn cho rõ xem anh là ai, anh là Giang Thanh Việt, em nhìn anh một chút đi có được không?”

 

“Hỉ Bảo… em mau nhìn xem anh là ai, anh là Giang Thanh Việt của em, em mau nhìn anh cho rõ đi” Giang Thanh Việt khom lưng cúi xuống, cố gắng đánh thức cô gái của mình, nhưng cô gái trước mặt anh ấy đã trở thành một con rối máu lạnh vô tình rồi.

 

Lục Hỉ Bảo hơi hơi nhướng mày, nhưng mà ánh mắt của cô ấy khi nhìn Giang Thanh Việt lại càng trở nên lạnh lùng hơn.

 

Cô gái cầm súng, dí sát vào ngực anh và bóp cò…

 

Tròng mắt kinh ngạc của Giang Thanh Việt nhìn xuống khẩu súng ở phía trước ngực mình, Lục Hỉ Bảo đã không hề do dự mà nổ một phát súng.

 

Trên lồng ngực, những bông hoa màu máu tươi lập tức nổ tung…

 

Giang Thanh Việt đau lòng nhìn cô gái trước mặt, cô ấy rõ ràng vẫn mang khuôn mặt nhỏ nhắn đó, nhưng lại không hề nhận ra Giang Thanh Việt nữa, không hề chú ý đến anh ấy, thậm chí còn coi anh ấy giống như kẻ thù.

 

Người đàn ông đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô gái.

 

“Hỉ Bảo, em nhìn một chút xem anh là ai đi, được không?” Lục Hỉ Bảo căn bản đã không còn một chút cảm xúc nào nữa, khi nổ súng bắn Giang Thanh Việt, ánh mắt của cô ấy kiên định đến lạnh lẽo, không hề có một chút sợ hãi.

 

Hỉ Bảo của Giang Thanh Việt không phải là như thế này.

 

Cô gái nhỏ của Giang Thanh Việt sẽ co người lại khi nhìn thấy một khẩu súng thật sự, cầm súng trong tay sẽ sợ việc bóp cò, giết người là chuyện cách cô ấy rất xa, là chuyện mà cả một đời này cô ấy cũng không thể nào làm được.

 

“Hi Bảo…” Giang Thanh Việt ngã xuống nền đất, nhưng cũng không thể đối lấy được một cái quay đầu của Lục Hỉ Bảo.

 

Sau khi cô gái hoàn thành xong nhiệm vụ thì trực tiếp xoay người rời đi, không hề có bất cứ sự do dự nào.

 

Giang Thanh Việt siết thật chặt nắm đấm, mạnh mẽ bò dậy khỏi mặt đất, nắm lấy mắt cá chân của Lục Hỉ Bảo.

 

“Hỉ Bảo, đừng đi, em nhìn một chút xem anh là ai đi!” Lục Hỉ Bảo đưa chân đã văng Giang Thanh Việt sang một bên.

 

Bởi vì bị khống chế, thể lực của Lục Hỉ Bảo cũng được tăng lên gấp đôi, sức mạnh trong cú đá này của cô còn lớn hơn cả một tên lính đánh thuê bình thường.

 

Miệng Giang Thanh Việt phun ra một ngụm máu.

 

Lục Hỉ Bảo tiếp tục đi về phía trước một bước, nhưng người đàn ông ngã trên mặt đất cũng lại dùng sức nắm lấy chân cô ấy một lần nữa.

 

“Hỉ Bảo, anh là Giang Thanh Việt, cách đây không lâu, anh còn đưa em đi thử áo cưới, chúng ta sắp kết hôn rồi… Những thứ này, em đều không nhớ gì hết sao?” Thứ đổi lại được sau những hành động này là một có đá nặng hơn đến từ Lục Hỉ Bảo, cú đá này của cô ấy đã đụng trúng vết thương do bị súng bắn ở trên ngực của Giang Thanh Việt.

 

“Hỉ Bảo, anh sẽ không buông tay, cả đời này anh đều sẽ không buông tay” Không buông tay của Giang Thanh Việt chỉ đổi lấy được sự vứt bỏ một lần rồi lại nối tiếp một lần của Lục Hỉ Bảo.

 

Châu Thắng dùng con mắt đáng thương nhìn về phía Giang Thanh Việt đang chật vật trên mặt đất: “A Việt, ngay từ đầu tao đã nói với mày rồi, trên đời này thứ không đáng tin cậy nhất chính là tình cảm, tình cảm cũng là thứ đồ vật không đáng để tin tưởng nhất. Buông tay đi, Lục Hỉ Bảo bây giờ đã hoàn toàn không nhận ra mày được nữa, cũng sẽ không đau lòng vì mày, huống chỉ là rời đi cùng với mày” Khóe miệng của Giang Thanh Việt tràn ra một ngụm máu tươi, lạnh lùng cười nhìn Châu Thắng, mở miệng nhấn mạnh từng chữ từng chữ một: “Vậy tôi sẽ khiến cho ông mở mang tầm mắt một chút, thứ tình cảm mà ông vẫn luôn khinh thường, nhất định sẽ thắng được hết toàn bộ sự điều khiển của ông”