Chương 622:
Hai mắt Lục Hỉ Bảo trừng lớn, cô ấy không thể tin được con người có gương mặt hết sức quen thuộc đang đứng trước mặt mình lại chính là kẻ giết con của mình.
“Giang Thanh Việt… Tại sao anh phải làm vậy chứ…anh… Tôi căm ghét anh!” Cô ấy đau đớn thống khổ như bị từng nhát dao sắc nhọn đâm thẳng vào tim vậy, nhưng nỗi đau như xé tâm can ở dưới bụng còn đau hơn gấp trăm ngàn lần!
Con dao đã đâm thẳng vào bụng cô ấy giống như đang hành hạ, giằng xé cơ thể cô ấy.
Một giọng nói chập chờn như có như không phảng phất bên tai cô ấy.
“Hận rồi sao? Thanh Việt đã giết chết chính máu mủ ruột mau cầm lấy cây súng này đi giết thịt của cháu. Lục Hỉ Bảo thằng bé, giết chết thằng bé.
Không được…
Anh ấy là Giang Thanh Việt.
Chuyện xảy ra lúc nấy tuyệt đối không phải là thật, chỉ là ảo giác mà thôi.
Lục Hỉ Bảo bịt kín hai tai mình, cô nhắm chặt hai mắt lại, liên tục lắc đầu.
“Ông già kia, ông đừng hòng dùng ảo giác để lừa gạt tôi!
Tôi sẽ không bị mắc bẫy đâu!”
“Tôi thật sự đang lừa cháu sao? Hay là vốn dĩ cháu không dám đối diện với sự thật trước mắt hả? Bây giờ cháu hãy mở mắt ra, cháu sẽ nhìn thấy người đàn ông mà cháu yêu thương hết mực, người này không hề giống với người người đàn ông trong tưởng tượng của cháu.
Thằng bé không giống với bất kì chàng trai nào trên thế giới này cả, một chàng trai máu lạnh hung ác, thằng bé sẽ phản bội cháu. Chỉ có những gì mà bản thân cháu năm thật chặt thì đó mới là điều chân thực nhất” Lục Hỉ Bảo từ từ mở hai mắt ra, hình ảnh trước mắt cô ấy là một đôi nam nữ đang quấn quýt thân mật với nhau.
Chính là Giang Thanh Việt và Nguyệt Như Ca ư… Hai người bọn họ… Tại sao họ có thể ôm nhau thân mật như vậy chứ?
Giang Thanh Việt đã từng nói rằng, Lục Hỉ Bảo chính là người con gái duy nhất làm cho anh ấy động lòng và yêu mến, nhưng tại sao anh ấy lại có thể tiếp xúc cơ thể với Nguyệt Như Ca.
Ảo giác, hiện thực, cả hai thứ này đều luân phiên xen kẽ hiện lên ra trước mắt cô ấy.
Não của Lục Hỉ Bảo dường như sắp nổ tung đến nơi rồi!
Hình ảnh đôi trai gái đang ôm lấy nhau, quấn quýt mà say.
mê, nhiệt tình lại nóng bỏng trước mặt, kích thích hai con ngươi của Lục Hỉ Bảo, cũng càng kích thích trái tim trong lồng ngực của cô, ở nơi đó giống như bị một con dao vô hình nhưng sắc bén đâm vào, từng nhát từng nhát, lần nào cũng khiến cho ngực của cô ngập trong máu tươi đầm đìa.
“Bọn họ… tại sao bọn họ lại ở cùng với nhau…”
“Đối với một người đàn ông mà nói, phụ nữ chẳng qua cũng chỉ là một món phụ kiện mà thôi. Anh ta yêu cháu, thích cháu, ở chung một chỗ với cháu, nhưng điều này cũng không gây trở ngại cho việc anh ta đồng thời đi yêu thêm một người phụ nữ khác. Một Giang Thanh Việt như vậy mà cháu vẫn yêu hay sao?” Nước mắt của Lục Hỉ Bảo rơi xuống từng giọt từng giọt, lệ nóng làm mờ đi tầm mắt của cô ấy: “Đây không phải là sự thật…
“Tất cả những gì cháu nhìn thấy, đều là sự thật” Đáy mắt của Lục Hỉ Bảo chậm rãi trở nên lạnh lẽo, nước mắt cũng dần dần khô lại.
Giang Thanh Việt… người đàn ông đã từng dành cho cô những lời hứa hẹn, dành cho cô sự cưng chiều, lại cứ như vậy mà phản bội cô rồi hay sao?
“Súng ở ngay trong tay của cháu rồi, Hỉ Bảo, mau cầm lấy nó, giết chết bọn họ đi” Lục Hỉ Bảo chậm rãi duỗi thẳng cánh tay, siết chặt lấy khẩu súng lạnh băng.
Giọng nói giống như của ma quỷ vẫn không ngừng nhắc nhở ở bên tai của Lục Hỉ Bảo: “Anh ta đã giết chết đứa con của hai người, phản bội tình cảm của hai người, đừng do dự thêm nữa, giết anh ta, chỉ có giết chết anh ta, cháu mới có thể đạt được hạnh phúc thật sự thuộc về mình” Đôi mắt cô gái đột nhiên trở nên lạnh lùng và trống rỗng.
Cô gái siết thật chặt khẩu súng đang được giương lên trong tay mình, lên đạn, sau đó dùng sức kéo cò, bắn một phát súng nặng nề về phía người đàn ông và người phụ nữ đang ôm nhau ở cách đó không xa.
Bọn họ biến mất, biến mất vào trong thế giới của Lục Hỉ Bảo.
“Cô gái ngoan, cháu đã làm rất tốt. Cháu mau nhìn đi, chỉ cần cháu nổ súng, tất cả những người mà cháu căm ghét nhất trên thế gian này đều sẽ biến mất ngay lập tức, cháu sẽ có được vinh quang, có được quyền thế, không có bất cứ thứ gì trên thế gian có thể so sánh được với những thứ này. Bọn họ ngu xuẩn, không có tri thức, đi theo tôi đi, chúng ta cùng nhau đi cứu rỗi bọn họ” Bóng tối, vô biên vô tận…
Sau khi Giang Thanh Việt đến được nước Z thì ngay lập tức vội vàng chạy đến Ám Các.
Ám Các là căn cứ bí mật của Châu Thắng ở nước Z, đồng thời đây cũng là nơi có lực lượng quân sự hùng hậu cùng với kỹ thuật và công nghệ tiên tiến nhất ở nơi này.
Châu Thắng đã chờ rất lâu trên thao trường dưới lòng đất của Ám Dạ.
“A Việt, cuối cùng mày cũng tới rồi”
“Vấn đề giữa tôi và Tổ chức Minh không hề liên quan đến Lục Hỉ Bảo, mặc dù Các Chủ cố ý nhằm vào tôi mà tới đi nữa, nhưng mà tôi tuyệt đối cũng không cho phép ông làm tổn hại đến Lục Hỉ Bảo!” Châu Thắng cười một tiếng, trên mặt hoàn toàn là vẻ hiền từ lại bác ái: “Sao mà tao lại có thể làm tổn hại gì đến cô bé ấy được chứ? Hiện tại cô bé ấy cũng giống như là con gái của tao vậy, tao yêu thương Lục Hỉ Bảo còn không hết nữa đấy. A Việt, mày có biết không, trong những ngày qua tao đã phát hiện ra một chuyện rất thú vị, so với mày, cô nhóc Hỷ Bảo kia càng thích hợp để trở thành sát thủ hơn. Nhưng mà đây cũng không phải là chuyện gì quá mức hiếm thấy, dù sao thì ánh mắt của mày vân luôn rất tốt, ánh mắt chọn phụ nữ của mày cũng như vậy” Trái tim đang đập liên hồi trong lồng ngực của Giang Thanh Việt bỗng nhiên bị trễ mất một nhịp, mày kiếm nhíu lại thật chặt, tạo thành một đường rãnh sâu giữa hai đầu lông mày: “Rốt cuộc ông đã làm gì cô ấy rồi?” Châu Thắng vô cùng bình tĩnh mỉm cười, sau đó phát ra một hiệu lệnh: “Mã số 901, biệt hiệu Thiên Sứ” Con ngươi âm u, lạnh lẽo của Giang Thanh Việt bất chợt hung hăng co rút lại.