Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 603




Chương 603:

 

Nguyệt Như Ca nhìn thấy cô sụt sùi nhưng không hề thấy ghét, trong khi cô ấy ghét nhất là nước mắt không cần thiết.

 

“Giờ hình như tôi đã biết vì sao A Việt chọn cô rồi”

 

Lục Hỉ Bảo hơi ngẩng đầu mờ mịt nhìn Nguyệt Như Ca.

 

Nguyệt Như Ca lại nói: “Dù cô biết rõ mình không có năng lực chiến đấu và tự vệ, nhưng cô vẫn chiến đấu vì giúp Giang Thanh Việt. Lục Hỉ Bảo, tôi thua cô, cô còn yêu Giang Thanh Việt nhiều hơn tôi nghĩ”

 

Sau khi Giang Thanh Việt sử dụng thuốc giải độc do.

 

Thomson bào chế xong, độc tố trong người được loại bỏ hoàn toàn, nhưng bởi vì chất độc lan tràn trước đó nên bây giờ người vẫn còn hôn mê.

 

Lục Hỉ Bảo đã chạy một ngày, hơn nữa cô còn bị hoảng sợ, tâm trạng chịu kích động quá mức, cho nên khi cả người được thư giãn, cô mới thấy uể oải vô cùng.

 

Cô ngồi bên giường trông Giang Thanh Việt, bàn tay nhỏ mềm nhẹ nhàng vuốt ve hàng lông mày của anh, mi mắt, sống mũi.

 

Cô nhìn anh, hai tay chống chằm rồi thỏa mãn cười tươi Vui vẻ.

 

Bên ngoài lều, Nguyệt Như Ca đang định đưa ít đồ lại đây cho Lục Hỉ Bảo ăn, nhưng lúc chuẩn bị vào, cô lại thấy Lục Hỉ Bảo đang chống cằm cười khúc khích nhìn Giang Thanh Việt hôn mê ở trên giường.

 

Cô cong môi, không vào quấy rầy nữa.

 

Lục Hỉ Bảo thấy đói bụng rồi, cô lấy mấy viên chocolate trong túi, tay xé lớp giấy bạc màu vàng gói bên ngoài, nhét một viên vào miệng Giang Thanh Việt, sau đó mới xé cho mình thêm viên nữa.

 

Lục Hỉ Bảo chống cằm, nhìn anh: “Giang Thanh Việt, chừng nào anh mới có thể tỉnh lại được, em có rất nhiều chuyện muốn nói với anh”

 

Lục Hỉ Bảo vẫn ở bên trông nom Giang Thanh Việt, mãi đến khi hai mí mắt díp lại, rốt cuộc cô không chịu nổi nữa, tựa bên giường Giang Thanh Việt rồi ngủ thiếp đi.

 

Lục Hỉ Bảo mơ mơ màng màng, nửa tỉnh nửa mơ, cơ thể cô như có một đôi tay đỡ dậy, ôm lên chiếc giường mềm, chui vào trong lồng ngực ấm áp mà vững chãi.

 

Giang Thanh Việt nhìn người con gái trong lòng mình, cọ cọ vào ngực anh như một con mèo nhỏ.

 

Lòng bàn tay người đàn ông nhẹ nhàng vuốt ve vành mắt thâm đen của cô, hai ngày nay cô vẫn luôn trông anh, chỉ e không được ngủ chút nào.

 

Giang Thanh Việt thấy thương cô vô cùng, cúi đầu hôn lên trán cô một cái.

 

Hai tay Lục Hỉ Bảo giơ lên theo bản năng, ôm lấy cổ anh, cô thì thầm như đang nói mơ: “Giang Thanh Việt, anh không thể chết được, em và bé cưng đều đang đợi anh…”

 

Giang Thanh Việt hơi run lên, cô và bé cưng?

 

Là sao?

 

Nhưng Giang Thanh Việt cũng rất mệt, anh ôm cô rồi tiếp tục ngủ vùi.

 

Ngủ thẳng đến nửa đêm, Lục Hỉ Bảo bắt đầu gặp ác mộng.

 

Trong mơ, bầy sói lao lên, bao vây lấy cô.

 

Cô rất sợ, nhưng mà không có ai tới cứu cô cả.

 

“Giang Thanh Việt… cứu em! A… đừng ăn tôi! Ăn tôi không ngon đâu!”

 

Giang Thanh Việt bị tiếng hét của cô gái bên cạnh làm đánh thức, anh hơi ngồi dậy nhìn khuôn mặt hoảng sợ của cô.

 

“Bảo, anh ở đây, có phải em gặp ác mộng không? Tỉnh lại đi, Bảo?”

 

Bên tai vang lên giọng nói trầm thấp dịu dàng của người đàn ông, Lục Hỉ Bảo mới dần tỉnh lại.

 

Đôi mắt mờ mịt của cô vừa nhìn thấy mặt Giang Thanh Việt đã vội vàng nhào vào lồng ngực anh.

 

“Giang Thanh Việt!”

 

Cô gái nhỏ ôm chặt lấy anh, cơ thể nhỏ bé run lên trong lòng.

 

Bàn tay lớn của người đàn ông vỗ nhẹ lên sống lưng gầy gò run rẩy của cô: “Không sao rồi, anh ở đây, anh sẽ bảo vệ em thật tốt”

 

“Em mơ thấy sói muốn ăn em…

 

Giang Thanh Việt khẽ cười , anh an ủi: “Có anh ở đây thì sói không dám ăn em đâu.”

 

Trên trán Lục Hỉ Bảo toàn là mồ hôi lạnh, Giang Thanh Việt vén mấy sợi tóc mướt mồ hôi của cô ra, cúi đầu hôn lên bên thái dương của cô.

 

Lục Hỉ Bảo bị giật mình tỉnh lại nên không buồn ngủ nữa, bàn tay xoa lên vết thương trên người anh: “Anh còn khó chịu không?”

 

“Không khó chịu nữa, em đừng lo.”