Chương 576:
Mười năm, trên đời này có mấy ai có thể chờ được một người mười năm chứ?
Gương mặt tuấn tú của người đàn ông kề sát vào mặt cô, sống mũi cao nhẹ nhàng cạ vào chiếc mũi nhỏ của cô, anh khàn giọng thở dài: ‘Anh vẫn đợi em lớn lên.”
May là, mười năm sau cô lại lột xác xinh đẹp như thế.
Càng may mắn hơn là, mười năm sau anh đã lấy được cô.
Cô gái của anh chưa bao giờ biết răng, ngay từ giây phút có được cô, anh cảm giác phấn khích như thế nào, giống như mình sống lại.
Hai tay cô ôm lấy cổ Giang Thanh Việt, bởi vì hai chân đang vòng qua eo anh nên cô lại cao hơn anh nửa cái đầu.
Khuôn mặt nhỏ nhắn, trắng nõn non mềm, cô hơi nhíu mày lại, trừng anh: “Anh đã biết em từ sớm mà sao không đi tìm em sớm hơn?”
Nếu anh có thể đến tìm cô trước mấy năm, một người đàn ông anh tuấn như thế, lại chung tình dịu dàng là vậy, sao cô có thể uổng phí mấy năm với Tri Quân được chứ.
Lục Hỉ Bảo nhớ tới thời đại học của mình mà cảm thấy ngu ngốc không tả nổi.
Vốn Tri Quân không hề quan tâm gì đến cô, cô còn thường xuyên phải chăm lo ngược lại cho anh ta, đặc biệt là ngày hôm nay, sau khi Tri Quân chửi bới Giang Thanh Việt, cô không còn chút cảm tình nào với Tri Quân nữa mà trở thành căm ghét.
Giang Thanh Việt ôm cô để lên bàn bếp, hai tay anh để ở hai bên người cô: “Trước kia anh đã nghĩ nhiều lần muốn đi tìm em sớm, nhưng mà thân phận của anh và công việc đều khá đặc biệt, hơn nữa những năm qua em còn bé quá, anh lo sẽ làm em sợ.”
Lục Hỉ Bảo tò mò hỏi: “Thế anh không sợ em chạy theo người khác hay sao?”
“Chạy với ai? Với tên khốn Tri Quân kia à?”
Khóe mắt của Lục Hỉ Bảo giật giật: “Nhỡ đâu đấy”
“Vậy thì anh sẽ đánh gãy chân em, nhốt em lại, để trong thế giới của em chỉ có mình anh thôi, mãi đến khi em yêu anh mới được.”
Người đàn ông nghiêm túc nói đùa, nhưng bên tai của Lục Hỉ Bảo vẫn đỏ lên, đôi mắt óng ánh sáng lên, hai tay cô ôm lấy khuôn mặt tuấn tú của anh, ngồi trên bàn bếp hôn lên đôi môi mỏng của người kia.
“Giang Thanh Việt, cảm ơn anh đã yêu em.”
Mười năm qua chắc anh cô đơn lắm.
Trong những năm cô không quen biết anh, anh vẫn lặng lẽ để ý đến cô, nhất định anh sẽ cô độc lắm.
Trước khi cô tốt nghiệp đại học, anh luôn có kế hoạch nên bước vào cuộc đời của cô như thế nào mới không quá đột ngột, mới có thể khiến cô dễ dàng chấp nhận anh.
Không phải anh không nghĩ tới những cách đơn giản mà ngang ngược.
Cứ biến cô thành người của mình trước, dù cho mới đầu có lẽ cô sẽ chống cự anh, oán giận anh, thậm chí là căm hận anh, nhưng cứ yêu thương cưng chiều cô, rồi sớm muộn gì cô cũng sẽ yêu mình, chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian thôi.
Giang Thanh Việt có sự tự tin đó, nhưng anh không dám liều lĩnh sử dụng phương pháp này.
Cách này là cách nhanh nhất có được cô, nhưng cũng sẽ khiến cô bị tổn thương, anh lại muốn khiến cô từ từ dần quen thuộc với anh, ỷ lại vào anh hơn.
Sau khi ăn xong bữa tối, Lục Hỉ Bảo tắm xong thì nằm trên giường, cô đếm mấy đầu ngón tay, khuôn mặt nhỏ bé đầy vẻ kiêu ngạo.
“Giang Thanh Việt, anh đã thầm mến em mười năm rồi. Anh là người đầu tiên thương thầm em đấy. Không ngờ… em cũng có một em trai si mê đến vậy.”
Giang Thanh Việt nhìn cô bằng nửa con m: trai của em hả, anh là người đàn ông của em.”
Lục Hỉ Bảo bị anh bế lên, ngồi lên trên đùi anh.
Giang Thanh Việt cầm lấy máy sấy, sấy tóc giúp cho cô, bàn tay to lớn xoa nhẹ lên đầu, vò tóc cô thành một đống rối tung, giống như một kẻ điên khùng.
“Này… em không cần anh sấy tóc cho em đâu, anh xem anh biến tóc em thành ổ gà rồi.”
“Vậy thì em tự làm đi, anh không biết.”
Giang Thanh Việt đưa máy sấy sang cho cô, Lục Hỉ Bảo cầm lược chải đầu cho suôn trước, sau đó mới lấy máy sấy sấy tóc.
Sau khi hong khô, cô nằm dang chân dang tay ở trên giường, nhìn tấm thiệp mời ở trong tay, cô hỏi: “Hôn lễ của Tri Quân và Tô Vấn tổ chức vào cuối tuần này, chúng ta có nên tham gia không?”
Sau khi Giang Thanh Việt nằm trên giường, anh ôm lấy cô vào lòng, nhẹ nhàng ngửi mùi hương thơm ngát giữa mái tóc của cô: “Em không muốn đi à?”
“Cũng không phải, chỉ là em không muốn cứ đi như vậy, đi hay không thì cũng được mà thôi, nhưng mà em nghĩ, tốt xấu gì Tô Vãn cũng là em họ của anh, thôi thì mình nên đi Đôi mắt đen láy của Giang Thanh Việt sáng quắc, anh nhìn cô: “Dù sao Tri Quân cũng là bạn trai cũ của em mà, có thấy khó chịu không?”
Giọng điệu của anh như đang thăm dò gì đó.