Chương 561:
Giang Thanh Việt nhìn thấy dáng vẻ ngoan ngoãn đó của cô thì trong lòng càng yêu thương xót xa hơn: “Ý của anh là, cho dù Tống Kiều và Nguyệt Như Ca có sống ở đây khổ cực hay không thì anh cũng không quan tâm, không đau lòng vì họ, bởi vì mấy cô ấy không phải là người phụ nữ của anh. Nhưng em là người phụ nữ của anh, anh sẽ đau lòng.”
Hàng mi dài và rậm của Lục Hỉ Bảo khế run run, cô ngẩng gương mặt nhỏ nhản lên, cười tủm tỉm nhìn anh: “Anh không gạt em đúng không? Không phải vì muốn gạt em về Bắc Thành nên mới nói như vậy chứ? Chờ em trở về rồi, lúc nào anh rảnh thì sẽ tới thăm em hả?”
Cô hỏi một lượt cả mấy câu, bàn tay của Giang Thanh Việt vuốt ve eo thon của cô, cười khẽ, anh lại rất kiên nhẫn trả lời: “Ừ, anh không lừa em”
“Vậy anh có hứa là, sau này sẽ không gạt em nữa không?”
“Được, sau này anh không lừa em nữa”
Cơ thể mềm mại thon thả của cô gái nhào vào lồng ngực.
anh, đôi tay nhỏ ôm chầm lấy cổ anh.
“Nếu anh còn dám bỏ rơi em thì sau này em sẽ không thèm để ý tới anh nữa”
Giang Thanh Việt nghiêng đầu hôn lên vành tóc mai và gương mặt nhỏ nhắn non mềm của cô, hôn thẳng một đường xuống bờ môi, khàn khàn nói: “Mấy ngày nay anh rất nhớ em, Bảo”
Gương mặt của Lục Hỉ Bảo đỏ rực, thậm chí cô chẳng dám nhìn thẳng vào ánh mắt thâm tình của anh, cô nhỏ giọng trả lời: “Em… Em cũng rất nhớ anh”
Giang Thanh Việt cởi quần áo cô ra, đè cô xuống giường…
Đêm khuya, họ ôm nhau ngủ.
Trên gương mặt nhỏ nhắn của Lục Hỉ Bảo vẫn còn vương nét đỏ ửng sau cơn mây mưa mãnh liệt, như chú chuột túi nhỏ rúc vào lồng ngực anh.
Giang Thanh Việt đưa tay vén tóc mai ướt đãm mồ hôi của cô ra sau tai, cúi đầu khẽ hôn lên vầng trán và chóp mũi, ôm chặt cô, trầm giọng nói: “Có đau không?”
Ban nấy anh không kiềm chế bản thân mình, động tác không được xem là dịu dàng cho lắm, cô chưa bao giờ trải qua chuyện này nên chắc ít nhiều cũng sẽ không thoải mái.
Lục Hỉ Bảo không muốn làm anh thấy áy náy, thế là cô cười ngọt ngào lắc đầu với anh: “Không đau.”
Giang Thanh Việt ôm eo của cô, dịu dàng nói: “Lần sau anh sẽ nhẹ nhàng một chút”
Đêm nay Lục Hỉ Bảo rất vui vẻ, dù cơ thể mệt mỏi nhưng tinh thần lại rất tỉnh táo, cô mở to mắt nhìn chằm chằm gương mặt điển trai của anh.
Giang Thanh Việt nhìn cô gái nhỏ trong lòng mình, anh hơi nhíu mày: “Không mệt sao?”
“Giang Thanh Việt, chúng ta trò chuyện với nhau một lát đi”
Giang Thanh Việt suy nghĩ một lát, anh cảm thấy đúng là giữa bọn họ thiếu sự kết nối về giao tiếp, thế là anh gật đầu, hỏi cô: “Em muốn trò chuyện về cái gì?”
Lục Hỉ Bảo suy nghĩ một lát rồi nói: “Ừm… Ví dụ như về người nhà của anh, vì sao anh phải làm công việc nguy hiểm như vậy, còn nữa… Sao anh lại thích em?”
“Anh không có người thân, người nhà của anh đã qua đời từ sớm, anh lớn lên bên cạnh bố nuôi, vào làm việc trong tổ chức Minh cũng là chuyện đương nhiên. Còn về lý do vì sao.
anh thích em, chuyện này, sau này anh sẽ nói cho em biết.”
“… Anh chơi xấu, tại sao sau này mới nói chuyện này cho em nghe, bây giờ em muốn biết kia mà.”
Giang Thanh Việt xoa đầu cô: “Rồi có một ngày em sẽ tự mình phát hiện ra thôi.”
Lục Hỉ Bảo ôm chăn mền quay lưng đi, cô nói lầm bầm: “Làm gì mà bí mật thế chứ, không nói thì thôi vậy, em cũng không nói anh biết vì sao em lại thích anh đâu.”
Giang Thanh Việt buồn cười nhìn cô, anh hôn nhẹ lên sống lưng che kín dấu hôn của người kia, ôm chặt cô vào lòng từ đẳng sau.
Giang Thanh Việt im lặng, đôi môi hôn lên sau gáy của cô, Lục Hỉ Bảo thấy ngưa ngứa nên rụt cổ lại một cái.
“Em muốn biết vì sao anh thích em đúng không?”
Giang Thanh Việt hoàn toàn không muốn nói đến chuyện này: “So với điều này thì anh càng muốn làm thêm một lần nữa”
Lục Hỉ Bảo: “…”
Khu khụ khụ.
Sáng sớm hôm sau, Lục Hỉ Bảo bị tiếng chạy bộ đều đều bên ngoài đánh thức.