Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 557




Chương 557:

 

Giang Thanh Việt chau mày, nhìn vào mắt cô, anh nói từng câu từng chữ: “Thích thì không nhất thiết phải ở bên nhau, em hiểu không?”

 

“Em không hiểu, em cho rằng thích thì nhất định phải ở bên nhau”

 

Sau đó, Lục Hỉ Bảo dang rộng cánh tay, dũng cảm ôm lấy Giang Thanh Việt.

 

“Lục Hỉ Bảo, buông tay ra.”

 

Người đàn ông lạnh lùng ra lệnh cho cô.

 

Nhưng Lục Hỉ Bảo cũng không phải cấp dưới của anh, cho nên cô sẽ không nghe lời Giang Thanh Việt, cô gái nhỏ bướng bỉnh đan hai tay vào nhau, ôm chặt lấy eo anh.

 

“Không buông, em không buông, buông ra anh sẽ lại đưa em về Bắc Thành, sau đó em sẽ không bao giờ tìm được anh, không bao giờ gặp được anh nữa.”

 

Giang Thanh Việt nhìn thấy đông đảo đồng nghiệp đang đứng hóng chuyện ngoài cửa kí túc, rồi lại nhìn cô gái nhỏ trong lòng mà thấy hơi đau đầu.

 

Những đồng nghiệp kia giống như tám đời chưa nhìn thấy yêu đương, hai mắt dán chặt vào nhìn chăm chăm động tĩnh ở trong phòng.

 

Giọng điệu của Giang Thanh Việt thả lỏng hơn: “Em buông ra đi, chúng ta có thể bàn bạc lại chuyện đưa em quay về Bắc Thành”

 

Nhưng Lục Hỉ Bảo quay lưng về phía cửa kí túc, cô hoàn toàn không nhìn thấy mấy vị khán giả đang hóng chuyện, cô nghĩ rằng Giang Thanh Việt muốn lừa cô buông tay, cái đầu nhỏ lắc nguầy nguậy.

 

“Em không buông! Anh lừa em buông ra rồi chắc chăn sẽ lập tức ném em ra ngoài có đúng không?”

 

Giang Thanh Việt thấy hơi bất lực: “Hỉ Bảo… Anh không lừa em.”

 

Lục Hỉ Bảo không hề tin anh, cô hít mũi một hơi, tủi thân nói: “Xa nhau nhiều ngày như vậy, lẽ nào anh không nhớ em sao? Em đã cố gắng làm việc để không nhớ anh rồi, nhưng mà Giang Thanh Việt… em thật sự rất nhớ anh.”

 

Những khán giả bên ngoài càng thêm hứng thú.

 

Lục Hỉ Bảo không nhìn thấy anh phản ứng, cô tiếp tục nói: “Anh nói chuyện đi chứ, sao anh lại không nói gì rồi?

 

Nếu anh không nói, vậy để em nói…”

 

Giang Thanh Việt: ‘…

 

Đột nhiên Lục Hỉ Bảo ngẩng đầu nhìn anh, bàn tay nhỏ năm lấy cổ áo anh, kiễng hai chân hôn lên môi anh.

 

Khán giả hóng chuyện: …… Fuckl Sói Trắng bị cô gái nhỏ cưỡng hôn rồi! Mà lại còn không có chút phản kháng nữa!

 

Lục Hỉ Bảo hôn anh xong, trên lông mi cô có vài giọt lệ, cô nuốt nước miếng, đỏ mắt nói: ‘Em đã rất cố gắng để không nhớ anh mà, nhưng khi em cầm điện thoại lên, em lại bất giác muốn nhìn xem anh có gọi điện cho em không, lại bắt đầu chờ mong anh trả lời tin nhắn, lúc ấy em biết, em xong rồi!”

 

Giang Thanh Việt nhìn dáng vẻ đáng thương đó của cô, trong lòng anh rung động, nước mắt của cô giống như đang đánh mạnh vào lòng, thậm chí còn đau hơn khi bị đạn bắn vào tim gấp ngàn lần.

 

Ánh mắt Lục Hỉ Bảo chờ mong và lo lắng nhìn anh: “Em rất muốn ở cùng với anh mà, em…”

 

Giang Thanh Việt đưa tay che miệng cô lại.

 

Lục Hỉ Bảo: “… Ưm”“

 

Lục Hỉ Bảo thắc mắc nhìn anh.

 

Giang Thanh Việt gào lên một tiếng với mấy khán giả hóng chuyện bên ngoài cửa: “Xem đủ chưa hải!”

 

Lục Hỉ Bảo trợn tròn mắt, cô vội vàng quay lại nhìn, khuôn mặt bất giác đỏ bừng lên!

 

Từ khi nào mà có nhiều người đứng ngoài cửa thế kia?

 

Cho nên vừa nãy… những lời cô nói đều bị bọn họ nghe thấy hết rồi à?!

 

Mất mặt quái Lục Hỉ Bảo lập tức chạy vào phòng tắm, cửa phòng tắm đóng lại âm một tiếng!

 

Quần chúng hóng chuyện đứng bên ngoài đều híp.

 

mắt cười tủm tỉm nhìn Giang Thanh Việt, bọn họ bắt chước nhại giọng của Lục Hỉ Bảo.

 

“Anh ơi, người ta rất muốn ở cùng với anh mà!”

 

“Giang Thanh Việt, người ta rất nhớ anh đó…. hihihi…”

 

Khóe mắt Giang Thanh Việt giật giật: ‘Bây giờ cút ra ngoài luyện tập ngay lập tức cho tôi! Hai trăm vòng! Thiếu một vòng tối nay không được ăn cơm!”

 

Sau đó, ầm một tiếng, anh đá cửa, đóng sầm.

 

Quần chúng hóng chuyện ở bên ngoài: Làm sao bây giờ, lão đại tức giận rồi! Đáng sợ quá!

 

Lục Hỉ Bảo ôm mình ngồi phía sau cánh cửa phòng tắm, cô xấu hổ đến mức muốn tìm một cái lỗ chui vào!

 

Cố gắng nhớ lại những lời vừa nãy mình nói với Giang Thanh Việt, không biết bao nhiêu người nghe được mấy câu buồn nôn ấy cả rồi, mất mặt quá!