Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 556




Chương 556:

 

Nhắc đến điều này, ánh mắt Lục Hỉ Bảo chùng xuống: “Có lẽ cũng vì tính chất công việc nên bây giờ anh ấy cứ từ chối em. Em không biết phải làm thế nào mới được.”

 

“Em..thật sự không để ý đến công việc của anh ấy sao? Lúc nào anh ta cũng có khả năng khiến em ở góa thật đấy”

 

Lục Hỉ Bảo căn môi: “Đương nhiên là em để ý, nhưng mà em quan tâm thì có tác dụng gì. Tình yêu ấy mà, nếu như em có thể kiềm chế được bản thân thì em cũng đâu cần yêu người nguy hiểm như thế này”

 

Tống Kiều giơ tay lên, xoa xoa đầu cô: “Là phụ nữ với nhau, chị có thể hiểu cho em”

 

Ở bên ngoài phòng y tế, có một bóng hình cao gầy đang đứng đó, giữa đôi mày của người đàn ông lộ rõ vẻ uy nghiêm.

 

Một lúc lâu sau, cuối cùng anh cũng quay người rời đi.

 

Lục Hỉ Bảo được truyền glucose, ăn cơm xong, cô ôm hộp chocolate còn lại đi tìm Giang Thanh Việt.

 

Nhưng mà nơi đóng quân ở đây lớn như vậy, Lục Hỉ Bảo không biết Giang Thanh Việt đang ở chỗ nào.

 

Ở trong căn cứ này có rất nhiều chàng trai cao to cường tráng đi qua đi lại, có người đang tập luyện, chạy bộ, khi gặp phải một cô gái thì bất giác họ nhìn thêm vài lần, dù sao trong căn cứ này cũng không có mấy cô gái nhỏ trẻ trung non nớt như thế này.

 

Nguyệt Như Ca và Tống Kiều đều rất xinh đẹp, thoạt nhìn còn bắt mắt hơn cả Lục Hỉ Bảo. Vẻ đẹp của Nguyệt Như Ca rất nổi bật, nhưng tính tình của cô ta thì nóng nảy độc đoán, giống như một đóa hồng đen có gai, khiến người ta muốn chinh phục nó. Nhưng mà mấy người đàn ông bình thường đâu dám chỉnh phục người phụ nữ đáng sợ như thế chứ, dần dà, các chàng trai cũng không xem Nguyệt Như Ca là con gái nữa.

 

Còn về Tống Kiều, rõ ràng là một “thiên thần áo trắng”, ngoại hình cũng thuộc kiểu xinh đẹp trí tuệ, nhìn có vẻ điềm tĩnh và rất đỗi dịu dàng. Rõ ràng cô phải giống cô tiên, nhưng Tống Kiều là hoa đã có chủ, hơn nữa người đàn ông của cô ấy…người bình thường thì không đụng vào.

 

được.

 

Còn đối với sự xuất hiện của miếng đậu phụ non như Lục Hỉ Bảo ở trong căn cứ, đương nhiên sẽ thu hút ánh nhìn của nhiều chàng trai trẻ năng động.

 

Nhưng Lục Hỉ Bảo chỉ một lòng đi tìm Giang Thanh Việt mà không hề chú ý đến những ánh mắt đó.

 

Cuối cùng cô cũng tìm ra được khu vực ký túc xá ở trong nơi đóng quân, cô tìm thử phòng anh.

 

Ở đây có rất nhiều phòng ký túc, Lục Hỉ Bảo đi tìm từng phòng một, được một lúc lâu, cô nhìn qua cửa sổ thấy có một bóng người đàn ông thẳng đứng, Lục Hỉ Bảo cứ tưởng Giang Thanh Việt, cô không gõ cửa mà trực tiếp đẩy cửa ra.

 

“Thầy!”

 

Người đàn ông đứng quay lưng với cô đang cởi áo, vừa quay người lại…

 

Lục Hỉ Bảo: “…

 

Người này không phải Giang Thanh Việt.

 

Lục Hỉ Bảo ngượng ngùng đến đỏ mặt, phía sau lưng cô bỗng có một bờ ngực sáp lại, bàn tay to thon dài bịt hai mắt của cô, sau đó kéo thẳng cô ra ngoài.

 

Đợi sau khi đi ra khỏi phòng, Giang Thanh Việt mới bỏ đôi tay đang che mắt cô xuống.

 

Lục Hỉ Bảo lập tức giải thích: “Thầy ơi, em không biết anh ở phòng nào, lúc nãy em cứ tưởng người đó là anh, cho nên mới……”

 

Giang Thanh Việt không nghe cô giải thích, vẻ mặt anh hờ hững, quay người lại dặn dò cô: “Ở đây đừng có đi lung tung, ra khỏi căn cứ này có thể sẽ gặp nguy hiểm đấy”

 

Lục Hỉ Bảo gật đầu nghiêm túc: “Vâng, thầy, nhất định em sẽ theo sát anh.”

 

Cô gái nhỏ đi lên, một bàn tay nhỏ nhắn năm chặt lấy tay anh.

 

Giang Thanh Việt cảm nhận được bàn tay mềm mại đó, anh không nỡ đẩy cô ra, chỉ có thể mặc cho cô nắm chặt.

 

Sau khi Giang Thanh Việt đưa Lục Hỉ Bảo đến phòng mình, cô để hộp chocolate trong lòng xuống, không quên hỏi: “Thầy, chocolate anh cho em ngon lắm.”

 

“Nếu đã ngon thì sao không ăn hết?”

 

Lục Hỉ Bảo cười híp mắt nói: “Em muốn để lại làm kỉ niệm”

 

Giang Thanh Việt cười nhẹ.

 

Lục Hỉ Bảo bị hạ đường huyết vừa khỏe lại, cho nên sức khỏe của cô vẫn còn yếu, cô cẩn thận dè dặt hỏi: “Thầy à, em có thể ngồi trên giường của anh không?”

 

Căn phòng ở đây không lớn lắm, cũng không có chỗ trống để cô ngồi, hình như chỉ có chiếc giường là ngồi được.

 

Giang Thanh Việt hờ hững “ừm” một tiếng, Lục Hỉ Bảo vui vẻ ngồi lên giường của anh.

 

“Ngày mai, anh sẽ cho người đưa em về Bắc Thành.”

 

Lục Hỉ Bảo vừa nghe thấy vậy thì đứng dậy, cô bướng bỉnh nói: “Em không về, em vẫn chưa làm lành với anh nữa”

 

Ít nhất cũng phải làm lành quan hệ đã rồi mới quay về chứ?

 

Giang Thanh Việt khẽ cau mày: “Ai nói anh muốn làm lành với em?”

 

Lục Hỉ Bảo: “.. Thế anh không cần em nữa thật sao?

 

Nhưng em đã tỏ tình với anh trên trực thăng rồi…Anh cũng không từ chối..”

 

Nửa câu sau thì thầm yếu ớt giống như tiếng muỗi kêu.

 

“Vậy bây giờ anh từ chối, được không?”

 

“Nhưng mà, rõ ràng là anh thích em, em đã nói rồi, em có thể học cách chấp nhận công việc của anh mà.”