Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 549




Chương 549: Cặp vợ chồng hạnh phúc – nghĩ cách cứu viện 1

Nhìn thấy rõ người đàn ông đẹp trai, lịch lãm ở trong ảnh, ánh mắt Lục Hỉ Bảo hiện ra vẻ cô đơn, nhưng ngay sau đó, cô lại kiên quyết phủ nhận: “Tôi… tôi không biết anh tat”

Vào thời điểm hiện tại, tính mạng là quan trọng nhất, tình yêu là cái gì chứ?

Người đàn ông đeo mặt nạ kia cười khẩy, hoàn toàn không tin những gì cô nói: “Cô nghĩ tôi là đứa trẻ dễ bị lừa gạt như vậy à? Cô không biết anh ta đúng không? Vậy thì đây là cái gì?”

Người đàn ông lấy một đống ảnh chụp nhét vào tay cô, tất cả đều là ảnh của cô và Giang Thanh Việt.

Lông mi Lục Hỉ Bảo khẽ run lên, tức giận nói: “Anh là đồ biến thái! Sao anh dám theo dõi đời tư của người khác?”

“Thừa nhận rồi chứ gì? Hiếm thấy một cô gái nào lại thân thiết với Bạch Lang như vậy, nếu không có cô, tôi thực sự không biết làm cách nào để uy hiếp hắn!”

Lục Hỉ Bảo cắn môi, tỏ vẻ không hiểu: “Mặc dù trước đó tôi và anh ta là người yêu của nhau, nhưng hiện tại chúng tôi đã chia tay rồi. Dù anh có bắt tôi, anh ta cũng không quan tâm đâu! Anh bắt ai không bắt, lại đi bắt bạn gái cũ, anh không biết bạn gái cũ là thứ rẻ tiền nhất hay sao?”

Ồ, giá trị của bạn gái cũ như nào tôi không cần quan tâm. Tôi chỉ biết, đối với anh ta, cô rất đáng giá!”

Lục Hỉ Bảo khinh thường nhìn người đàn ông kia: “Anh thật là ngây thơ, hình như anh chưa yêu ai bao giờ đúng không? Anh chưa từng nghe qua câu, nếu bạn mạnh khỏe thì là sấm sét giữa trời quang, còn nếu bạn gái cũ có vấn đề thì người kia sẽ rất vui mừng sao? Bây giờ anh lại bắt tôi để uy hiếp bạn trai cũ của tôi? Đầu anh là bã đậu à?”

“Một con ranh con như mày mà dám măng ông đây là đầu bã đậu. Có tin tao bắn mày một phát hay không?”

Người đàn ông nhanh chóng rút súng từ thắt lưng ra, mạnh mẽ dí lên trán Lục Hỉ Bảo.

Lục Hỉ Bảo sợ đến mức lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười hòng trấn an người đàn ông hung dữ kia: “Đại ca, anh đừng kích động, tôi chỉ cảm thấy anh làm vậy thật không sáng suốt. Anh bắt ai không bắt, sao lại bắt bạn gái cũ của anh ta chứ? Bạn gái cũ thật sự không đáng giá đâu.”

Nói xong, Lục Hỉ Bảo thận trọng nhìn người đàn ông đeo mặt nạ, trông thấy lồng ngực phập phùng vì tức giận của anh ta đã ổn định lại, lặng lẽ thở phào một hơi.

Lục Hỉ Bảo góp ý với anh ta: “Đúng rồi, hay là anh thả tôi ra, tôi sẽ cho anh biết một người có thể uy hiếp được Bạch Lang?”

Nguyệt Như Ca là vợ cũ của Giang Thanh Việt, không chừng hiện tại bọn họ đã tái hôn. Quan trọng hơn, cô gái tên Nguyệt Như Ca kia có vẻ không phải người dễ đụng vào, người có thể trở thành cộng sự của Giang Thanh Việt chắc cũng là kiểu giết người không chớp mắt! Biết đâu có thể đánh bại người đàn ông đeo mặt nạ này thì sao?

Huống hồ, hiện tại cô còn không biết Nguyệt Như Ca đang ở đâu, người đàn ông đeo mặt nạ này có thể tìm được cô ấy thì cũng rất lợi hại đấy!

Người đàn ông đeo mặt nạ nhíu mày: “Cấm mày nói láo!”

Lục Hỉ Bảo thấy thế, vội nói: “Vậy là anh đồng ý thả “Con ranh này, đừng đòi hỏi điều kiện với tao. Có nói hay không?”

Khuôn mặt nhỏ trắng nõn của Lục Hỉ Bảo hiện ra vẻ hoảng hốt, vội nói: “Được thôi, tôi sẽ nói, anh có biết chuyện Bạch Lang kết hôn không? Anh ấy có một cô vợ, thay vì bắt tôi anh có thể bắt vợ của anh ta!”

Người đàn ông đeo mặt nạ phì cười: “Không ngờ con ranh nhà mày lại là “tiểu tam”. Tên Bạch Lang kia qua lại với hai người phụ nữ một lúc ư? Chẳng ngờ đời sống cá nhân của hắn lại lộn xộn như vậy”

Lục Hỉ Bảo lén quan sát anh ta. Người đàn ông này có vẻ rất muốn biết những chuyện xung quanh Giang Thanh Việt.

“Đúng rồi, Bạch Lang là một tên khốn khiếp. Anh ta dám lừa dối tôi, nói với tôi rằng anh ta chưa kết hôn rồi nảy sinh quan hệ với tôi. Anh ta thực sự quá xấu xa! Nếu anh bắt được anh ta, hãy nhớ đánh anh ta hai đấm cho tôi được hả giận nữa!”

“Tao không quan tâm đến chuyện tình cảm của bọn mày! À mà, không đúng, vợ của Bạch Lang…Chính là cô vợ giả của hắn sao?”

“Hả? Vợ giả?” Lục Hỉ Bảo giả bộ như không hiểu.

Người đàn ông đeo mặt nạ trầm mặt xuống: “Chẳng lẽ người phụ nữ mà mày nhắc tới chính là “hoa hồng đen”?”

Hoa hồng đen? Không phải là biệt hiệu của Nguyệt Như Ca chứ?

Lục Hỉ Bảo ngỡ ngàng: “..”

“Mẹ kiếp! Con ranh con này dám trêu đùa tao! Nếu tao có thể bắt được “hoa hồng đen”, tao còn đến đây bắt mày sao?”

Lục Hỉ Bảo nhìn trời, thực sự muốn khóc…

“Vậy là do anh không có bản lĩnh, mới đi bắt một kẻ tay không trói gà không chặt là tôi. Đại ca, anh không cảm thấy mất mặt à?”

Người đàn ông đeo mặt nạ hung hăng quát: “Ý mày là tao bất tài?”

Lục Hỉ Bảo vội rụt cổ lại, trên mặt đầy vẻ e sợ: “Không dám, không dám”

Đúng lúc này, bụng của Lục Hỉ Bảo kêu lên rồn rột, Lục Hỉ Bảo khổ sở nói: “Đại ca, có thể cho tôi ăn chút gì được không? Hiện tại tôi rất đói, anh không phải muốn mang một thi thể đến uy hiếp Bạch Lang đấy chứ?”

Người đàn ông đeo mặt nạ cầm một túi lương khô ném cho cô.

Lục Hỉ Bảo nhìn đôi tay đang bị cột chặt của mình, nói: “Đại ca, anh cột tay tôi, tôi ăn thế nào đây?”

“Mày đừng có mà giở trò với tao! Cẩn thận tao nổ súng đấy!”

“Chẳng phải anh đã nói nơi đây là không trung sao?

Nếu tôi giở trò với anh, tôi cũng đâu dám nhảy xuống.”

Người đàn ông đeo mặt nạ cảm thấy Lục Hỉ Bảo là một cô gái rất tinh quái, liền tháo trói ra cho cô. Nếu Lục Hỉ Bảo dám manh động, anh ta vẫn còn cái súng có thể dí vào trán cô bất cứ lúc nào.

Đối phương có vẻ là một đặc công được huấn luyện nghiêm chỉnh, nếu cô dám giở trò lúc này thì chẳng khác gì tranh ăn với hổ.

Lục Hỉ Bảo ngoan ngoãn mở túi lương khô ra, sau khi cắn một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhăn nhó: “Đại ca, bánh quy này khó ăn quá. Có thứ gì ngon hơn không?”

“Con ranh kia, bị súng bắn đến nơi rồi còn dám chê đồ ăn khó nuốt?”

“Dù gì mạng của tôi cũng nằm trong tay anh, cho dù tôi chết, cũng không thể làm ma đói được!”

Người đàn ông bật cười: “Hiểu chuyện đấy. Nhưng mà mày ăn đi, trên máy bay không còn gì khác đâu, không ăn chết đói đừng kêu!”

Lục Hỉ Bảo trợn tròn mắt, tiếp tục căn miếng lương khô, ăn được thêm mấy miếng nữa, lại hỏi: “Đại ca, bánh quy khô quá, có nước uống không?”

Người đàn ông đeo mặt nạ dường như không giữ được bình tĩnh: “Con ranh con kia, sao mày nhiều chuyện thế hả?”

Sau đó, anh ta ném một chai nước lọc cho Lục Hỉ Bảo.

Lục Hỉ Bảo vặn nắp chai ra, uống hai ngụm, nói với người đàn ông đeo mặt nạ : “Tôi khuyên anh nên hầu hạ tôi cho đàng hoàng, nếu như tôi bị thiếu mất một cọng tóc thì sẽ không còn đáng giá nữa đâu. Đến lúc đó lại chẳng uy hiếp được Bạch Lang. Anh thấy tôi nói đúng không?”

Người đàn ông đeo mặt nạ: “Nếu mày còn nói linh tinh, tao sẽ đánh ngất mày luôn đấy”

Lục Hỉ Bảo rụt cổ, ngoan ngoãn ngậm miệng.

Người đàn ông đeo mặt nạ bực bội nói thâm một tiếng: “Bạch Lang sao lại đi thích con bé nhiều chuyện như thế chứ? Thật sự là ồn ào mài”

Lục Hỉ Bảo: “..”

Nếu không phải anh ta bắt cóc cô, cô sẽ cố tình làm phiền anh ta sao? Cô cũng chỉ vì nghĩ cho sự an toàn của mình thôi mà.

Chiếc máy bay bay suốt một ngày một đêm, Lục Hỉ Bảo ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, cả người mê man.

“À…đại ca, rốt cuộc anh muốn đưa tôi đi đâu?”

“Sao tao phải nói cho mày biết? Mày chỉ là con rối trong tay tao thôi.”

Lục Hỉ Bảo: “..”

Không nói thì không nói, hung hăng cái gì chứ?

Sau khi chiếc máy bay vượt qua sa mạc, người đàn ông đeo mặt nạ bỗng dùng một miếng vải đen che mắt Lục Hỉ Bảo lại, đánh Lục Hỉ Bảo bất tỉnh.

“Ngoan ngoãn ngủ một giấc đi, chờ khi nào tỉnh lại, mày sẽ đến nơi cần đến!”