Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 541: Cùng Nhau Hưởng Tuần Trăng Mật 2






**********
Lái xe dọc đường đường gần hơn mười tiếng đồng hồ mới đến nơi.

Sắc trời đã dần tối, đúng lúc màn đêm dần buông xuống, thời tiết không được tốt cho lắm, nhưng trông có vẻ chắc sẽ không đổ mưa, thời tiết như thế này rất thích hợp để xem cá voi.

Mộ Vi Lan ngồi trong xe dã ngoại, nhìn ra ngoài cửa sổ, hiếu kỳ hỏi: “Phong cảnh ở đây không tệ, nhưng chúng ta lái xe từ Hawaii đến đây để làm gì?”
Phong cảnh ở Hawaii đẹp hơn ở đây gấp mấy lần.

Lúc này, Phó Hàn Tranh đã xuống xe, đứng ngoài cửa sổ, Mộ Vi Lan đã mở cửa sổ xe, nhìn sát vào mặt anh, Mộ Vi Lan đứng trong xe, nửa người đã vươn ra ngoài, Phó Hàn Tranh đột nhiên đưa tay, nhanh gọn trực tiếp kéo cô vào lòng qua cửa kính to lớn.

Mộ Vi Lan giật mình hô to một tiếng: "Này...!Phó Hàn Tranh! Có cửa xe đàng hoàng không ra, sao phải bế em ra từ cửa xe thế?”
Đôi mắt đen láy của Phó Hàn Tranh liếc nhìn cô: “Em không cảm thấy sự nam tính của anh đang bùng phát hả?”
“...!Ai nam tính bùng phát với anh, có hơi nguy hiểm đó nhá!”
“Anh đỡ em từ bên dưới mà, có gì nguy hiểm đâu, có ngã cũng có anh làm đệm thịt bên dưới rồi.”
Ngoài miệng Mộ Vi Lan chê bai, nhưng trong lòng lại tràn đầy vị ngọt, vỗ vai anh nói: “Mau bỏ em xuống, rất cuộc chúng ta đến nơi hoang vu rậm rạp này để làm gì?”
Phó Hàn Tranh đứng sánh vai cùng cô trên một phiến đá to lớn.


Ánh mắt của người đàn ông luôn nhìn về phía cô, giọng điệu cũng nghiêm túc hơn: “Còn nhớ không? Trước đây chúng ta từng hẹn ước một điều.”
Gió biển khiến những sợi tóc dài của Mộ Vi Lan bị thổi tung, Mộ Vi Lan đưa tay vuốt tóc, vén vào sau tai, cũng không quá để ý hay suy nghĩ quá nhiều: “Chuyện gì thế?”
“Lúc ở Thủy Cung, em đã từng nói, sao này muốn anh lái xe dã ngoại đưa em đi xem cá voi.”
Mộ Vi Lan ngơ người, ánh mắt chứa đầy sự vui vẻ mà nhìn anh: “Anh còn nhớ hả?”
Lúc đó chỉ nghĩ là thuận miệng hẹn ước thôi, lại không ngờ anh lại nhớ thật, hơn nữa còn thật sự lái xe dã ngoại suốt hơn mười giờ đồng hồ đến bờ biển đưa cô đến xem cá voi.

"Nhưng mà...!ở đây thật sự có cá voi hả?"
Đến bờ biển ngắm cá voi tuy rất hùng vĩ, nhưng có một điểm không tốt, chính là không thể khống chế, không biết khi nào cá voi sẽ xuất hiện, có khi đợi rất nhiều ngày vẫn không gặp được, có khi vừa đến thì đã xuất hiện.

Phó Hàn Tranh cúi người, đến gần cô, môi mỏng cong cong: “Anh tin vào may mắn của anh, vẫn luôn không tệ.”
Phó Hàn Tranh cười nói: “Đúng đó, đặc biệt là gặp được em, anh đúng là quá may mắn mà.” Cập nhật chương mới nhanh nhất trên TruyệnApp
Phó Hàn Tranh: "..."
Bà Phó đúng là càng ngày càng làm màu.

Hai người đang đợi cá voi, đột nhiên một con sóng đánh vào bờ, Mộ Vi Lan không đứng vững, Phó Hàn Tranh nhanh tay lẹ mắt ôm lấy cô, may là sóng không đánh lên, không làm quần áo hai người bị ướt.


Mộ Vi Lan thấy trên bờ cát cách đấy không xa có rất nhiều vỏ ốc, kéo Phó Hàn Tranh nói: “Chúng ta đi nhặt một ít vỏ ốc đẹp mang về nhà cho Tiểu Đường Đậu đi.

Chắc chắn con bé sẽ rất thích”
"Mấy chiếc vỏ ốc đẹp đẽ ấy là giải quyết được đứa nhỏ khó đối phó đó rồi chắc? Đợi khi chúng ta về nhà, em chuẩn bị kĩ tâm lý để giải thích rõ đi.”
Mộ Vi Lan véo tay anh: “Rõ ràng là anh đưa em lén lút trốn đi mà, sao lại thành em giải thích rồi, Phó Hàn Tranh anh xấu thật đấy!”
“Anh phải duy trì hình tượng người cha hoàn hảo trong lòng Tiểu Đường Đậu chứ.

Em biết đấy, trong việc giáo dục con cái, ít nhất phải để đứa trẻ sợ một người, rất rõ ràng, Tiểu Đường Đậu chẳng sợ em chút nào.”
Mộ Vi Lan cúi người nắm một nắm cát đập lên người Phó Hàn Tranh: “Phó Hàn Tranh anh đúng là âm hiểm quá mà!"
Đôi chân dài của Phó Hàn Tranh bước mấy bước đã kéo dãn khoảng cách với Mộ Vi Lan, Mộ Vi Lan ném cát lên người anh, hai người đùa giỡn vui vẻ trên bờ biển, đuổi nhau chạy mấy vòng.

Cuối cùng Mộ Vi Lan cũng thấm mệt, trong giầy cũng chứa đầy cát, cố tỏ vẻ mất hứng ngồi trên bãi cát, không chịu chạy nữa.

Phó Hàn Tranh bật cười chạy đến, vuốt vuốt tóc cô: “Mới thế đã mệt rồi à? Không phải bảo muốn tìm vỏ ốc cho Tiểu Đường Đậu sao?”
Mộ Vi Lan trừng mắt nhìn anh: “Tại anh cả đấy, giày em đầy cát rồi đây này, vướng chân quá.”
Phó Hàn Tranh ngồi xổm xuống, hơi nhíu mày, nắm lấy cổ chân cô, đang định tháo giày cô ra, giúp cô đổ cát ra khỏi giày, Mộ Vi Lan nhân lúc anh cúi đầu thấp xuống, nắm lấy một nắm cát đổ vào cổ áo anh, sau khi làm chuyện xấu xong, lập tức vừa lăn vừa bò mà chạy ra thật xa.


Phó Hàn Tranh vẫn ngồi nguyên ở chỗ cũ, phá lên cười, thế mà lại bị cô nhóc này lừa, người đàn ông vừa đổ cát ra khỏi cổ áo vừa đứng dậy, trên mặt mang theo ý cười bất lực, đưa tay gọi cô qua.

“Em qua đây."
Mộ Vi Lan đâu dám bước qua, vẫn luôn lùi về sau, ôm bụng cười nói: "Em không qua đâu, nụ cười của anh không chân thành chút nào, anh chắc chắn đang có chiêu trò ghê gớm nào đó để hành em, em không qua đâu.”
“Mộ Vi Lan, em qua đây, đừng để anh phải qua đó xử lý em."
Mộ Vi Lan nghi ngờ mà cười: “Không, em chủ động qua đó anh cũng sẽ xử lý em.

Phó Hàn Tranh đưa tay phủi cát trên cổ, cúi đầu cố ý im lặng vài giây, ngay lúc Mộ Vi Lan buông lỏng cảnh giác, người đàn ông sải bước chân dài chạy qua, Mộ Vi Lan chạy chậm, nhanh chóng bị người đàn ông ôm lấy từ phía sau.

“A...!em sai rồi em sai rồi, cầu xin Phó đại nhân tha cho, tiểu nhân sai rồi! Sai rồi!”
Mộ Vi Lan vô thức giữ lấy cổ mình, sợ Phó Hàn Tranh bỏ cát vào trong cổ áo cô.

Ánh mắt Phó Hàn Tranh thích thú nhìn bộ dạng sợ hãi của cô, càng không nhịn được ý cười: “Sai ở đâu?”
“Không nên bỏ cát vào cổ áo của Phó đại nhân, tiểu nhân sai rồi sai thật rồi!”
“Sai thì phải chịu phạt”
“Chỉ cần không đổ cát thôi, còn lại anh muốn làm gì cũng được! A–"
Đột nhiên người đàn ông ấy bế cô lên, xoay vài vòng tại chỗ, Mộ Vi Lan vội ôm lấy cổ anh, bị xoay đến choáng cả đầu.

Cái ôm xoay vòng lãng mạn như trong phim điện ảnh.


Cập nhật chương mới nhanh nhất trên TruyệnApp
Nếu đây là trừng phạt, thì hãy trừng phạt mãnh liệt hơn đi.

Hai người tự do chơi đùa trên bãi cát, tiếng sóng biển, tiếng gió biển, và cả tiếng cười đùa.

Mộ Vi Lan nhặt được khá nhiều vỏ ốc có hình dáng và màu sắc đẹp trên bãi biển, bỏ vào túi, nhặt mệt rồi dựa lên lưng Phó Hàn Tranh, Phó Hàn Tranh cống cô, đi qua một quãng đường rất dài trên bờ biển.

Mộ Vi Lan bám trên vai Phó Hàn Tranh, ánh mắt trong như nước nhìn chằm chằm một bên mặt của người đàn ông ấy, ngọt ngào cười nói: “Phó đại nhân, đi nhanh chút đi, em ở trên lưng anh đúng thật là hơi mệt rồi đấy”
Phó Hàn Tranh đưa tay véo đùi cô: “Được nước lấn tới hả?” Đôi tay Mộ Vi Lan ôm chặt cổ anh, cười ngây ngốc rất lâu trên lưng anh.

“Hàn Tranh, mau nhìn đi, cá voi kìa” Phó Hàn Tranh cõng cô quay mặt hướng về phía biển, Mộ Vi Lan nhanh chóng lấy mấy ảnh ra chụp, trên mặt biển có hai con cá voi nhảy bắn lên, tạo ra một vòng cung đẹp mắt tràn đầy sức mạnh giữ không trung, rất nhanh lại lao xuống dưới biển từ giữ không trung.

Lúc Mộ Vi Lan chụp ảnh, Phó Hàn Tranh nhìn cá voi lên xuống trên mặt biển, hỏi: “Em biết tại sao cá voi nhảy lên không?”
“Không biết, tại sao thế? Lên để hít thở không khí trong lành hả?”
“Đây là một mặt, nhưng vẫn còn một điểm quan trọng hơn, mục đích nhảy lên của cá voi là để tìm con để giao phối, hoặc để thách thức những con cá voi cái, mà cá voi cái bao giờ cũng lựa chọn giao phối với những con cá voi biết nhảy."
Mộ Vi Lan nghe thế thì thấy có chút thú vị, ngiêng đầu nhìn anh: “Cách chọn bạn giao phối của cá voi đúng là đơn giản và thô bạo quá nhỉ, anh nói xem nếu hai chúng ta là cá voi thì chúng ta có giao phối với nhau không?”
Phó Hàn Tranh: "...".