Mộ Vi Lan tìm khắp trường học, cả người đã ướt sũng mồ hôi, cảm giác vừa lạnh vừa nóng từ sau lưng truyền đến, cô thở phì phà phì phò, ánh mắt thất thần dáo dáo nhìn đám người nhấn nháo khắp nơi, đồng tử như đã mất tiêu cự.
“Đường Đậu...!Tiểu Đường Đậu...!Con đừng chơi trốn tìm với Mộ Mộ nữa được không? Đường Đậu...!Đường Đậu, con đang ở đâu?”
Nước mắt cô nhanh chóng trào ra thấm đẫm bờ mi.
Cô hoảng loạn luống cuống lấy điện thoại di động ra, ngón tay run run bấm số Phó Hàn Tranh.
Chuông điện thoại vang lên thật lâu mới kết nối được với bên kia.
Mộ Vi Lan há miệng, lắp ba lắp bắp, thậm chí còn hụt hơi không sao thất thành lời, từng giọt mồ hôi trượt từ trán xuống mặt, cô nghe thấy giọng mình đang run rẩy: “Hàn, Hàn Tranh...!Tiểu Đường Đậu...!Không thấy Tiểu Đường Đậu đâu...!Làm sao bây giờ? Em đã tìm khắp trường rồi...!Diệp Hi cũng đã lên loa phóng thanh gọi, nhưng không thấy ai đưa Đường Đậu về cho em...!Hàn Tranh..."
Nói đến đoạn sau, Mộ Vi Lan đã không khống chế được cơn nghẹn ngào, khóc không thành tiếng.
Không có một người phụ nữ nào còn có thể duy trì được lí trí và sự bình tĩnh để tự hỏi bất cứ vấn đề gì khi vừa mất đi đứa con của mình.
Hiện tại, đầu óc Mộ Vi Lan giống như vừa có một tia sét cực lớn đánh ngang qua, hoàn toàn trở nên trống rỗng, trong đầu chỉ còn những tiếng ong ong vang vọng, âm thanh ấy cứ liên tục nhắc nhở cô – đi tìm Tiểu Đường Đậu.
Thậm chí, ngay cả khi đang nói chuyện với Phó Hàn Tranh qua điện thoại, ánh mắt cô vẫn ngó quanh tìm kiếm bóng dáng Tiểu Đường Đậu trong đám người đông đúc.
Trong trường học, chỉ cần thấy có vị phụ huynh nào đang dắt đứa trẻ có thân hình tương tự Đường Đậu, Mộ Vi Lan đều phải chạy tới kiểm tra một lượt.
Nhưng cô dốc sạch toàn bộ sức lực mà vẫn không tìm được Tiểu Đường Đậu của cô đâu, cuối cùng, cô kiệt sức ngồi phịch xuống ghế đá, hai tay lau mặt, không khóc ra nổi nữa, chỉ còn một hơi thở bị nén chặt trong lồng ngực, đau đến sắp nứt toạc.
Bên phía Phó Hàn Tranh, anh lập tức liên lạc với Tổng Yến Trầm, vận dụng thế lực của Tổng Yến Trầm ở Nam Thành để tìm kiếm Tiểu Đường Đậu, đồng thời bí mật báo cảnh sát, liên hệ với đồn cảnh sát địa phương để họ kiểm tra chặt chẽ các xe khả nghi ra vào các cửa cao tốc Nam Thành.
Nửa giờ sau, Phó Hàn Tranh vội vã chạy tới trường Đại học Truyền thông Nam Thành.
Khi nhìn thấy Mộ Vi Lan, anh không nói một câu trách cứ, chỉ ôm chặt cô vào lòng, hai tay siết mạnh, an ủi: “Đừng lo lắng, chúng ta nhất định sẽ tìm được Tiểu Đường Đậu mà”
Mộ Vi Lan vùi mặt vào vai anh, bật khóc một cách cực kì đau đớn vô cùng, đôi vai gầy run lên từng chập: “Hàn Tranh, anh mắng em đi! Tại em không trông nom Tiểu Đường Đậu cẩn thận...!nếu em trông con cẩn thận hơn...!Tiểu Đường Đậu sẽ không lạc mất...!Em xin lỗi...!Anh mắng em đi...!đánh em đi.
Em hối hận lắm rồi..."
Dù Tiểu Đường Đậu của cô thông minh đến đâu đi nữa nhưng nó vẫn còn quá nhỏ, nếu thực sự gặp phải kẻ xấu thì phải làm sao bây giờ?
Mộ Vi Lan vừa nghĩ đến chuyện Tiểu Đường Đậu có thể sẽ bị kẻ xấu làm tổn thương, thậm chí bị bắt đi mãi mãi không về được, lồng ngực liền trào lên một nỗi đau đớn kịch liệt khiến cô không sao thở nổi.
“Em xin lỗi...!Hàn Tranh...!Tất cả là tại em hết..."
Phó Hàn Tranh cúi đầu hôn lên trán cô, giọng khàn khàn bảo: “Hiện tại, việc quan trọng nhất của chúng ta là tìm được Tiểu Đường Đậu, những chuyện khác đều không quan trọng.”
Mộ Vi Lan ngước đôi mắt đỏ bừng nhìn anh, khuôn mặt nhỏ nhắn đã tái nhợt đầy tiều tụy: “Chúng ta nhất định sẽ tìm được Tiểu Đường Đậu, đúng không?”
“Nhất định rồi.
Bây giờ em thử cần thận nhớ lại mọi chuyện đã xảy ra và tất cả mọi chi tiết nhỏ, kể lại thật tỉ mỉ cho anh.”
Mộ Vi Lan ra sức gật đầu, vừa nỗ lực nhớ lại vừa nói: “Lúc đó, Hi Hi đang đứng trước cửa sổ gọi cơm, em nghĩ một mình cô ấy không bưng được nhiều đồ như vậy, bèn dắt Tiểu Đường Đậu cùng tới cửa sổ gọi cơm, ở đó có rất nhiều người, em nhớ là em vẫn nắm tay Tiểu Đường Đậu, nhưng sau đó, vì phải bưng cơm canh phụ cho Hi Hi nên em bảo Đường Đậu nắm áo em, không được bỏ tay ra, thỉnh thoảng em còn quay lại nhìn bé mấy lần, nhưng chỉ một lúc sau, khi em quay đầu nhìn, đã không thấy Tiểu Đường Đậu đâu nữa.”
Phó Hàn Tranh nhíu mày: “Em có nhớ rõ vị trí cụ thể của phòng ăn và cửa sổ gọi cơm không?”
“Em có nhớ, phòng ăn số 1, tầng hai, cửa sổ số 3."
Ngay sau đó, Tống Yến Trầm đã tới trường học, Tống Yến Trầm là người quen cũ của hiệu trưởng trường này, hơn nữa, trước đây Tống Yến Trầm còn từng quyên góp xây dựng cho trường một thư viện, cho nên loại chuyện nhỏ như trích xuất camera giám sát dĩ nhiên thật đơn giản.
Camera giám sát của phòng ăn, tuy rằng tương đối rõ nét nhưng lúc đó đang là giờ cơm trưa, người đông lại nhốn nháo, mà Tiểu Đường Đậu lại nhỏ xíu, vóc dáng thấp, rất khó phát giác, Phó Hàn Tranh và Tống Yến Trầm đã xem đi xem lại đoạn băng đó năm lần, cuối cùng dồn nghi ngờ vào một người mặc đồ đen, cúi gục đầu, trông như một nam sinh.
Nhưng Phó Hàn Tranh có dự cảm, người này, chỉ là một kẻ giả mạo sinh viên chứ không phải sinh viên trường này.
Tổng Yến Trầm nhanh chóng phái người đi điều tra, trong hồ sơ của trường học đúng là không có bất cứ tin tức gì của người này.
Mộ Vi Lan nhìn video bị tạm dừng, hơi tức giận nói: “Chúng ta căn bản không quen người này, việc anh ta theo dõi bọn em đã là vô duyên vô cớ, sao lại còn muốn bắt cóc Tiểu Đường Đậu?”
Phó Hàn Tranh phân tích cho cô: “Hẳn là có kẻ giật dây sau lưng."
Con người đen sâu thẳm của Tống Yến Trầm thoáng co lại, nói: “Tôi nghi ngờ rất có thể là Ngụy Trân Vân”
Phó Hàn Tranh cau mày chặt hơn: “Nếu quả đúng là Ngụy Trân Vân thì hẳn chúng ta sẽ nhận được tin báo nhanh thôi.”
Vừa dứt lời, điện thoại di động của Tổng Yến Trầm đã reo vang.
Đó là một dãy số ma không rõ khu vực đăng kí.
Tống Yến Trầm và Phó Hàn Tranh nhìn nhau, bấm nhận cuộc gọi.
Từ loa điện thoại truyền ra một giọng nói không rõ nam hay nữ, hẳn đã cho qua bộ biến thanh.
“Tống Yến Trầm, đứa cháu gái nhỏ của anh đang ở trong tay tôi, nếu anh với Phó Hàn Tranh muốn nhận lại nó thì hiện tại, anh cùng Phó Hàn Tranh mang mười triệu tới xưởng sắt thép Lâm Xuyên, cho hai người một tiếng đồng hồ."
Tổng Yến Trầm cười lạnh nói: “Tôi còn tưởng người bà bắt cóc là con gái tôi cơ đấy, lại còn dùng bộ biến thanh, hù dọa ai đấy hả?”
“Đừng có mạnh miệng, nếu trong vòng một giờ mà anh và Phó Hàn Tranh không tới xưởng sắt thép Lâm Xuyên, tôi sẽ hù chết con nhỏ này đấy”
Giọng Tổng Yến Trầm lạnh lẽo như băng, gắn từng chữ một: “Nếu Tiểu Đường Đậu mất một sợi tóc thôi, bà cũng đừng nghĩ đến chuyện còn sống mà rời khỏi Nam Thành này.”
“Ha ha ha ha.
Vậy tôi đợi nhé, tốt nhất là các người nhanh tay lên, nếu đến giờ mà còn không thấy bóng các người đầu là tôi sẽ ra tay đấy nhé ha ha ha..."
Bên kia dường như bọn bắt cóc vừa xé băng dính trên miệng Tiểu Đường Đậu xuống, nên trong điện thoại bỗng truyền ra tiếng khóc thất thanh của bé.
“Ba ơi Đường Đậu sợ lắm...!Ba ơi cứu con với!”
Tống Yến Trầm đưa di động cho Phó Hàn Tranh, gân xanh trên trán Phó Hàn Tranh phập phồng dữ dội, anh nghiến răng nghiến lợi lạnh lẽo mở miệng: “Nếu bà dám động đến Tiểu Đường Đậu một cái thôi, tôi sẽ giúp bà thể nghiệm thế nào là năm ngựa xé
.