Sáng sớm thứ bảy, Phó Hàn Tranh đi cùng Mộ Vi Lan đi đến tiệm váy cưới đã được hẹn trước.
Mộ Vi Lan thử qua hơn mấy bộ váy cưới, thử nhiều đến nỗi toàn thân cô đã mệt mỏi rã rời rồi nhưng Phó Hàn Tranh vẫn chưa thấy vừa ý với bất kỳ bộ váy cưới nào cả.
Tinh thần của Mộ Vi Lan có hơi suy sụp một chút, sau khi bị Phó Hàn Tranh liên tục chế tới chế lui vài lần, liền tùy tiện chọn đại một chiếc váy cưới rồi bước vào phòng thử đồ.
Bộ váy cưới này, so với những chiếc váy cưới khác thì nên nói nó là một bộ lễ phục thì đúng hơn, chiều dài của nó chỉ chạm đến đầu gối, có hai lớp, lớp bên trong là một chiếc váy lụa có chất liệu tơ tằm màu trắng, mặc vào cảm thấy vô cùng dễ chịu, lớp áo bên ngoài lại mỏng manh giống như được dệt từ những phiến lá cây to, trên chiếc váy gần như trong suốt ấy được thêu thêm những mẫu hoa văn lá cây hình lập thể, sau khi mặc vào, sẽ khiến cho người ta sinh ra một loại cảm giác, đây chính là quần áo của tiên nữ, người nào khoác lên bộ váy này đều sẽ toát lên vẻ không hề vương vấn khói bụi trần gian.
Lúc Mộ Vi Lan vừa bước ra khỏi phòng thay đồ, đôi mắt của Phó Hàn Tranh đã trở nên rực sáng.
Bộ váy cưới này thật ra được thiết kế vô cùng đặc biệt, cũng vô cùng mới mé.
Mộ Vi Lan xoay một vòng, cũng không còn ôm chút hy vọng gì đối với lời nhận xét của anh nữa, hỏi: “Bộ đồ này thế nào hả anh?”
“Bộ này trông cũng được.”
Phó Hàn Tranh đứng ở đó, ôm lấy cánh tay mình, nghiêm túc đánh giá chiếc váy cưới này.
Chiếc váy này, cho dù là linh cảm thiết kế hay là độ tỉ mỉ, tinh xảo, đều khác xa với những bộ váy trước, đẹp thì đẹp, nhưng mà...!Chiếc váy cưới này, phần trên được thiết kế theo kiểu buộc dây ra sau cổ, sau lưng không hề có một mảnh vải nào, lộ ra tấm lưng trần trụi kéo dài một mảng đến phần eo, lộ ra một phần lớn da thịt nõn nà, Phó Hàn Tranh vừa liếc mắt đã có thể nhìn thấy, tại sao bộ váy này lại có thể thiếu vải đến mức đó cơ chứ!
Mộ Vi Lan cũng không muốn chọn lựa thêm nữa, vừa mới nghe Phó Hàn Tranh thốt ra hai chữ “cũng được thì lập tức nói: “Vậy chi bằng cứ lấy bộ này luôn đi, em cũng rất thích bộ này, hôm nay chúng ta thử đến đây thôi nha?”
Đến quản lý cấp cao của cửa hàng này cũng khen:
“Bà Phó thật sự là rất hợp với chiếc váy này, mặc vào người liền giống hệt như tiên nữ hạ phàm vậy, khí chất trong trẻo bí ẩn, hơn nữa chiếc váy này hơi có phần lộ da thịt, cho nên đòi hỏi nhiều đến vóc dáng của người mặc, nhưng mà dáng người của bà Phó thật sự rất đẹp, chiếc váy này được thiết kế để lộ ra phần bả vai và sau lưng, phô ra được tấm lưng và vòng eo tinh tế như cánh bướm của bà Phó đây, thật sự là vô cùng quyến rũ người nhìn.”
Sắc mặt của Phó Hàn Tranh lại đen đi một chút, đột nhiên cởi chiếc áo vest trên người mình ra, trực tiếp khoác lên vai của Mộ Vi Lan: “Vào thay quần áo đi em!"
Mộ Vị Lan còn chưa kịp hiểu ra chuyện gì, cô cảm thấy có chút không được kiên nhẫn lắm mà lẩm bẩm trong miệng: “Không phải trông cũng được sao? Tại sao lại không được nữa cơ chứ? Phó Hàn Tranh, em không muốn thử nữa đâu.”
Nhưng sự kháng nghị của Mộ Vi Lan không đạt được hiệu quả cho lắm, cô đã bị Phó Hàn Tranh trực tiếp đẩy vào phòng thay đồ lần nữa.
Sau khi Mộ Vi Lan đi vào phòng thử đồ, đôi mắt đen láy của Phó Hàn Tranh nhìn chằm chằm nữ quản lý kia: “Đi lấy thêm mấy bộ váy cưới có nhiều vải một chút đến cho vợ tôi thử đi!”
Vẻ mặt của quản lý kia trở nên hơi xấu hổ: “Vâng thưa ông Phó!”
“Còn nữa, không được nhìn chằm chằm vợ tôi!”
“...Vâng, vâng.”
Quản lý kia thầm kêu oan trong lòng: Tôi là nữ mà! Nhưng do để ý đến thân phận của Phó Hàn Tranh nên nữ quản lý kia cũng chỉ dám phát cáu ở trong lòng, không dám thốt ra miệng.
Lúc này, Phó Hàn Tranh mới ngồi trở lại vào ghế sô pha lần nữa, đôi chân dài bắt chéo lên nhau, kiên nhẫn chờ đợi.
Tấm lưng trần và vòng eo tinh tế như cánh bướm của bà Phó, trừ anh ra, không ai được nhìn cả.
Không lâu sau, Lục Hỉ Bảo đã vội vàng lái xe đến tiệm váy cưới.
Mộ Vi Lan lại vừa thay xong một bộ váy khác bước ra khỏi phòng thử đồ.
Đôi mắt của Lục Hỉ Bảo phát sáng, có phần kích động chạy đến nói: “Vi Lan, đây là lần đầu tiên tớ nhìn thấy cậu mặc váy cưới đó, đúng là người phụ nữ xinh đẹp nhất chính là lúc mặc váy cưới mà, cậu thật sự vô cùng xinh đẹp đó nha!”
Khóe môi của Mộ Vi Lan hơi nhếch lên: “Tớ thấy bộ nào cũng rất đẹp, nhưng mà...”
Cô lấy tay chỉ chỉ vào người đàn ông đang ngồi trên ghế sô pha cách đó không xa, nhỏ giọng nói với Lục Hỉ Bảo: “Tớ thử bộ nào anh ấy cũng thấy không vừa lòng, mắt đúng thật là để còn cao hơn đỉnh đầu nữa.”
Lục Hỉ Bảo phụt cười thành tiếng:
“Chắc là, trong mắt tổng giám đốc Phó, cậu mặc bộ nào cũng đẹp hết, cho nên mới không biết nên chọn bộ nào đấy.”
“Tớ đã thử hơn mười bộ váy cưới rồi đó.
Hỉ Bảo, làm ơn hãy giúp tớ với.”
"Nhưng mà, cậu nên cảm thấy vui vẻ mới đúng, bởi vì lúc tớ xem phim truyền hình, có rất nhiều ông chồng đi xem váy cưới cùng vợ, thật ra lại không thật sự để tâm đến vợ mình mặc gì đâu, người vợ mặc bộ nào ra cũng khen đẹp, chẳng lẽ cậu muốn tổng giám đốc Phó nhà cậu cũng hời hợt như thế sao?”
Mộ Vi Lan cố gắng nhếch môi lên: “Vậy cũng phải ha, nhưng mà anh ấy thật sự là quá bắt bẻ người ta quá đáng, có chút lòng đến ngắm là được rồi, ai lại giống như anh ấy không cơ chứ, tớ thay bộ nào, anh ấy cũng đều lắc đầu, hôm nay tớ không muốn thử nữa đâu.”
Bộ váy cưới trên người cô lúc này là một bộ váy dài phết đất, khiến cô không tiên trong việc đi lại, Lục Hỉ Bảo đỡ Mộ Vi Lan đi đến trước mặt Phó Hàn Tranh.
Mộ Vi Lan có hơi căng thẳng khi tiếp nhận ánh mắt đánh giá của anh.
“Bộ này thế nào? Bộ này có vẻ đoạn trang phóng khoáng đấy chứ nhỉ?”
Bộ váy vừa rồi kia, anh cảm thấy lộ ra quá nhiều, lả lơi quá mức, nhưng bộ váy này vừa có kiểu thiết kế mới mẻ, lại giữ được nét nhã nhặn của áo cưới truyền thống, chắc là anh sẽ vừa lòng với cái này, đúng không?
Nhưng ánh mắt Phó Hàn Tranh chỉ dừng lại trên người có khoảng ba giây, sau đó người đàn ông kia lại đứng lên, trực tiếp mở miệng nói: “Em đi thay ra đi."
“Vậy em không cần phải thử nữa đúng không?”
“Nếu em không muốn thử nữa thì hôm nay dừng lại ở đây thôi.”
Mộ Vi Lan nghe xong câu này như được bồ tát ban phát đại ân, đôi tay cổ gắng xách lấy tà váy cưới dài phết đất, vội vã chạy vào phòng thử đồ để thay lại quần áo.
Chờ lúc cô đã thay quần áo xong đi ra, Mộ Vi Lan đã kéo cánh tay của Lục Hỉ Bảo, lại cười nói với anh: “Nếu đã không có cái nào khiến anh vừa lòng thì chúng ta đi thôi, em thử nhiều váy cưới như thế, bụng đã đói gần chết rồi đây này, chúng ta đi ăn đi.”
Nhưng lúc này ánh mắt của Phó Hàn Tranh lại hơi ngưng lại một chút: “Chờ một lát, anh đi thanh toán.”
Thanh toán? Thanh toán cái gì chứ? Anh ấy không phải là không vừa ý được cái nào hay sao?
Phó Hàn Tranh đã trực tiếp nói với nữ quản lý kia: “Gói chiếc váy Cicily Dream kia lại cho tôi đi!”
Nữ quản lý hơi sửng sốt, sau khi phản ứng lại thì trên mặt đã hiện lên một nụ cười vô cùng rạng rỡ: “Vâng thưa ông Phó.”
Lúc quẹt thẻ, trong lòng vị nữ quản lý kia còn có phần nghi hoặc, cảm thấy vô cùng kỳ lạ, không phải ông Phó này đã chế chiếc váy đó lộ ra quá nhiều, không so được với vẻ đoan trang nhã nhặn của váy cưới truyền thống hay sao? Tại sao sau khi bà Phó thử qua nhiều bộ váy như thế rồi, cuối cùng chỉ muốn chọn mua một bộ này?
“Ông Phó, nếu như ông thích mẫu váy cưới đoan trang một tí, vậy hãy thử suy xét đến chiếc váy “Bầu trời trong hoa viên” trong bộ sưu tập “Forest” xem sao ạ?”
Mí mắt Phó Hàn Tranh không thèm nhấc lên dù chỉ là một chút, không mặn không nhạt, ném qua mấy chữ: “Quá tục, không xứng với khí chất của vợ tôi.”
Nữ quản lý vội vàng hùa theo: “Vâng vâng vâng.”
Đợi đến khi đã lên xe, Mộ Vi Lan thấy anh mua chiếc váy cưới kia, có
.