**********
Lục Hỉ Bảo ngồi chơi với Mộ Vi Lan rất lâu, đến khi chập tối mới rời đi.
Một lúc sau, ngoài sân vang lên tiếng động cơ xe
Mộ Vi Lan nhìn qua cửa sổ kính, là Phó Hàn Tranh ô tô.
và Tiểu Đường Đậu đã trở về.
Tiểu Đường Đậu xuống xe, đeo cặp sách chạy vào trong nhà.
“Mộ Một
Mộ Vi Lan chống lưng bước tới, khi Tiểu Đường Đậu chuẩn bị lao đến bên cạnh Mộ Vi Lan, Phó Hàn Tranh đi theo phía sau kéo cô bé lại.
Phó Hàn Tranh giữ đầu Tiểu Đường Đậu, sợ đầu của cô bé đập vào bụng Mộ Vi Lan.
“Cẩn thận, Mộ Mộ đang mang thai đấy"
Mộ Vị Lan không để tâm lắm, cô cười nhẹ và nói: "Không sao đâu, anh không cần phải lo lắng quá." Mộ Vì Lan dắt tay Tiểu Đường Đậu đi vào phòng khách: “Hôm nay đi học có một không?" “Mệt Ước gì có thể ở nhà chơi vài ngày thì sướng biết máy.
Mộ Vị Lan xoa đầu cô bé: “Đợi mấy hôm nữa con nghỉ hè, con có thể chơi hai tháng rồi." "Mộ Mộ, nghỉ hè chúng ta đi đâu chơi?"
Phó Hàn Tranh nói: “Mộ Mộ nửa tháng nữa phải dỡ hàng rồi, thời gian này không thể đi chơi cùng với con Tiểu Đường Đậu không hiểu dỡ hàng là gì, cô bé chu miệng hỏi: “Dỡ hàng? Dở hàng gì?"
Mộ Vì Lan xoa bụng: “Nửa tháng nữa em bé sẽ ra doi."
Tiểu Đường Đậu cũng sờ lên bụng của Mộ Vi Lan: "Mộ Mộ, sinh em bé có đau không?" "Có, nhưng cố gắng chịu đựng một chút sẽ qua thôi." “Hay là Mộ Mộ đừng sinh em bé, sinh em bé đầu đớn quá rồi." Tiểu Đường Đậu nhíu mày nói.
Trái tim Mộ Vị Lan mềm nhũn: "Không sao, sinh xong sẽ không đau.
Đợi em bé ra đời, Đường Đậu sẽ không còn cô đơn nữa"
Tiểu Đường Đậu nhẹ nhàng vuốt ve bụng của Vì Lan, ngây thơ nói với đứa bé trong bụng: “Em bé ngoan, em nhất định phải ngoan, không được làm Mô Mộ đau, biết chưa? Nếu không sau này chị sẽ rất hung dữ đấy."
Mộ Vi Lan suýt nữa bật cười thành tiếng, cô chăm chủ nhìn dáng vẻ của Tiểu Đường Đậu, hung dữ? Giống như một con mèo nhỏ hung dữ sao?
Phó Hàn Tranh liếc nhìn hai cốc nước trái cây trống rỗng trên bàn, và hỏi: “Có người đến à?" "Ừm, chiều nay Hỉ Bảo đến chơi một lát, vừa mới rời đi.
Em vốn định giữ cô ấy ở lại nhà chúng ta ăn tối CO."
Phó Hàn Tranh thản nhiên hỏi: "Không phải cô ấy là tín đồ ăn uống sao? Sao không ở lại ăn tối?" “Hi Bảo nói không muốn làm phiền chúng ta.
"Cô ấy cũng tự biết cô ấy là “bóng đèn” à, không tối, biết điều đấy.
Mộ Vi Lan nhìn người đàn ông kiêu ngạo, khỏe mỗi bất giác cong lên.
Sau bữa tối, Phó Hàn Tranh đến phòng làm việc để giải quyết công việc.
Mộ Vi Lan cắt một đĩa trái cây và mang đến phòng làm việc cho anh.
"Dạo này anh bận lắm à?".
Ngôn Tình Hay
Phó Hàn Tranh ôm cô vào lòng, anh nhìn khuôn mặt trắng min xuất hiện vài nốt tàn nhang nhỏ do mang thai: “Ngày mai anh phải đi công tác ở San Francisco.
Ngày dự sinh của em sắp đến rồi, anh không yên tâm lắm, nhưng công việc bên đó hơi rắc rồi, anh bắt buộc phải đi vài ngày"
Mộ Vị Lan thông cảm nói: "Không sao, ngày dự sinh của em còn nửa tháng nữa.
Đợi anh đi công tác trở về, cách ngày dự sinh của em vẫn còn một tuần." Phó Hàn Tranh khẽ “ừm" một tiếng, gật đầu nói: “Anh đi năm ngày rồi về, mấy ngày này em phải từ chăm sóc tốt cho bản thân." “Em biết rồi, anh đừng lo lắng, chẳng phải vẫn còn dì Lan ở nhà sao?"
Phó Hàn Tranh xoa bụng cô, khẽ thở dài và nói với đứa bé: "Chờ bố về nhé."
Mộ Vi Lan mim cười: "Hàn Tranh, anh trở nên sướt mướt như vậy từ lúc nào thế?"
Chỉ là đi công tác máy ngày mà thôi, cô cũng chưa đến ngày sinh nở, anh lại có vẻ rất lo lắng.
"Từ khi có em và Tiểu Đường Đậu, anh đã có người đáng để quan tâm nhất "
Anh chỉ nói một câu nhẹ nhàng đơn giản, nhưng lại khiến trái tim Mộ Vị Lan rung động: “Vậy em sẽ chăm sóc tốt cho bản thân và Tiểu Đường Đậu, cố gắng không để anh phải lo lắng, được không?"
Cô vòng tay qua cổ anh, ngồi trong vòng tay anh, đôi mắt sáng như sao, mấy vết tàn nhang trên mặt lại càng thêm đáng yêu, Phó Hàn Tranh gập máy tính lại, bề cô ra khỏi phòng làm việc.
Mộ Vi Lan tò mò hỏi: “Anh không làm việc nữa à?" “Sáng mai anh phải đi rồi, đêm nay ở cùng bà
Phó"
Mộ Vị Lan nhướn mày, nghiêng đầu tự vào lòng anh.
Sáng hôm sau, khi Phó Hàn Tranh rời đi, Mộ Vi Lan muốn tiễn anh, nhưng Phó Hàn Tranh không cho anh chỉ cúi xuống và đặt lên trán cô một nụ hôn.
“Em ngủ tiếp đi, không cần phải tiễn anh
Để tránh cho tâm trạng của bà bầu bất ổn, khi chia xã lại khóc lóc.
Mộ Vị Lan cũng chưa đến giờ dậy, cô ôm chặn bông ngủ thêm một tiếng.
khi cô tỉnh dậy hàn, Phó Hàn Tranh đã đi rồi.
Nhưng mà, ngày thứ hai sau khi Phó Hàn Tranh rời đi, anh đã dành cho cô một bất ngờ.
Cổ Vũ Tình và Tổng Yến Trầm đến Bắc Thành thăm cô, thậm chí cả Diệp Hi cũng đến cùng.
Ngay khi bước vào biệt thự của nhà họ Phó, Cổ Vũ Tinh ôm chầm lấy Mộ Vi Lan, bà rất nhớ những cô.
“Tiểu Lan, con thế nào rồi, có ăn uống được không? Mang thai hẳn là rất mệt đúng không?" “Mẹ, con ăn được, con không mệt, Hàn Tranh chăm sóc con rất tốt."
CỐ Vũ Tinh cười nói: "Mẹ cũng thấy vậy, Hàn Tranh thật sự rất tốt, nó đã đi công tác rồi mà còn nhớ gọi chúng ta đến chơi với con.”
Mộ Vi Lan sững sờ: “Là Hàn Tranh...gọi mọi người tới đây ư?" “Đúng vậy, ta và anh con cũng muốn đến thăm con.
Một là thăm con, hai là thăm Tiểu Đường Đậu, Tiểu Đường Đậu đâu?"
Mộ Vi Lan gọi: “Đường Đậu, mau lại đây, có khách đến nhà Mau lại đây xem ai đến này
Tiểu Đường cầm chiếc xe lửa đồ chơi chạy tới, khi thấy trong nhà đông người, cô bé chớp chớp mắt, đứng bên cạnh Mộ Vi Lan, đưa tay bám lấy váy của Mô Vi Lan và hỏi: "Mộ Mộ, họ là ai thế?"
Cổ Vũ Tình nhìn thấy Tiểu Đường Đậu, bà rất thích thủ, bước tới ôm Tiểu Đường Đậu vào lòng: “Tiểu Đường Đậu đáng yêu quá.
Tiểu Lan, con bé giống con y như đúc! Ta là bà ngoại của cháu, Tiểu Đường Đậu
Tiểu Đường Đậu cũng không lạ lẫm, cô bé nhỏ giọng nói: "Cháu chào bà" “Ừm! Tiểu Đường Đậu ngoan quá! Bà ngoại lần đầu tiên gặp cháu, có mua cho cháu một chiếc váy nhỏ xinh, nào, cháu mở ra xem có thích không!"
Tiểu Đường Đậu cẩm hộp quà nhỏ, đôi mắt tràn đẩy mong đợi: "Bà ơi, cháu thật sự có thể mở nó ra a?" “Ừ, đây, bà giúp cháu mở.
Khi hộp quà được mở ra, bên trong có một chiếc váy hồng xinh xắn: “Thích không?"
Tiểu Đường Đậu cười tít mắt nói: "Thích a!”
Mộ Vị Lan lại nói: "Đường Đậu, đây là bác trai, màu gọi bác đi."
Tống Yến Trầm rất đẹp trai và phong độ Tiểu Đường Đậu bước tới, đứng bên cạnh đôi chân dài của Tổng Yên Trầm, ngước khuôn mặt xinh xắn dễ thương lên, chăm chú nhìn Tổng Yến Trầm.
Tổng Yên Trầm mim cười củi đầu nhìn Tiểu Đường Đâu: "Tiểu Đường Đậu, cháu nhìn bác chăm chú như vậy làm gì?" "Bác ơi, bác đẹp trai quá, đẹp trai như bố cháu."
Vẻ mặt nghiêm túc của Tiểu Đường Đậu khiến mọi người trong phòng đều thích thú!
Ngay cả Tổng Yến Trầm thường ngày ít cười cũng phải bật cười, anh cúi xuống ôm Tiểu Đường Đậu: “Miệng lưỡi ăn nói ngọt quả, nhưng bác không có quà cho cháu đâu."
Tiểu Đường Đậu ôm lấy cổ Tống Yến Trầm, cô bé hôn lên má Tổng Yến Trầm: “Bác hôn một cái là được rồi!”
Mộ Vi Lan cười nói: “Anh, anh hợp với trẻ con đấy."
Tiểu Đường Đậu chi sang Diệp Hi và hỏi: “Bác, chị gái xinh đẹp kia là bạn gái của bác phải không?"
Diệp Hi: "...".