Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 468: Luyện tập độ dẻo dai cũng tốt




Phó Hàn Tranh đưa Mộ Vị Lan đi hiệu sách trước, mua một đống sách bách khoa phụ sản, liên quan đến thực phẩm, giác ngủ, vận động, những hạng mục chủ ý cụ thể của phụ nữ mang thai, tất cả các phương diện đều có.

Lúc thanh toán, nhân viên nhắc nhở nói: “Anh ơi, cô ơi, ở đây có mấy quyển sách có nội dung tương đối giống nhau, cũng cần luôn sao?"

Phó Hàn Tranh trực tiếp mở miệng nói: "Không sao, tất cả đều cần

Mua một đống sách bách khoa phụ sản về, đến buổi tối, sau khi Phó Hàn Tranh dỗ Mộ Vi Lan ngủ, liền tự mình đến phòng sách.

Gọi một cuộc điện thoại cho Từ Khôn trước: Lớp yoga cho phụ nữ mang thai của bà chủ đã đăng ký xong chưa?" “Boss, tại sao không mới một cô giáo trực tiếp đến nhà dạy cho bà chủ thiếp" Như vậy, há không phải thuận tiện hơn sao?

Phó Hàn Tranh suy nghĩ chu toàn: "Ba chủ cả ngày ở trong nhà cũng không phải việc tốt, đến lớp học yoga, cùng những phụ nữ mang thai khác tập yoga, tiếp xúc với mọi người một chút cũng là chuyện tot." “Vẫn là Boss suy nghĩ chu đáo"

Bình thường ngày làm việc, Phó Hàn Tranh đến công ty đi làm, tiểu Đường Đậu đến trường đi học, Mộ Vi Lan một minh ở nhà, bạn thân của cô, ví dụ Lục Hi Bảo, cũng có công việc của mình, không có ai ở cùng cô, cô cứ rành rỗi như vậy, Phó Hàn Tranh sơ cô sẽ nhàm chán khi ở một mình.

Sau khi cúp máy, Phó Hàn Tranh nhìn vào một bàn sách bách khoa phụ sản kia, ẩn vào thái dương, bắt đầu công cuộc đọc sách.

Trước đây, anh thực sự không chú ý đến những thứ này, tưởng rằng sinh một đứa bé rất dễ, nhưng không ngờ rằng, sẽ có nhiều chuyện cần phải chú ý đến như vậy, trước đây anh cũng không chú ý tới.

Mộ Vị Lan ngủ không ngon, lật người, bàn tay nhỏ theo phản xạ đi sở Phó Hàn Tranh, nhưng lại không sở thấy gì, lúc mở mắt ra, thì thấy bên cạnh không có người.

Mộ VÌ Lan tâm trạng không được tốt, không có ý định ngủ tiếp, bên bờ từ trên giường xuống, đi tìm Phó

Hàn Tranh.

Phó Hàn Tranh chắc là đang ở phòng sách,

Mộ Vi Lan không gõ cửa, trực tiếp đẩy cửa đi vào, thì nhìn thấy người đàn ông đó đang đọc sách. “Muộn như vậy rồi, mà anh vẫn đọc sách à?"

Cô vừa đi đến, thì nhìn thấy Phó Hàn Tranh đang đọc sách bách khoa phụ sản.

Phó Hàn Tranh thấy cô bước đến, liền đặt sách sang một bên, chìa tay nắm lấy cổ tay của cô, ôm cô ngồi vào trong lòng. "Sao lại tỉnh rồi, không ngủ được à?"

Mộ Vi Lan hai tay ôm lấy cổ của anh, áp sát vào trong lòng anh, líu ríu nói: “Anh không ở đấy, em ngủ không ngon."

Phó Hàn Tranh chia tay vỗ lên lưng cô, củi đầu hỏi lồng máy và sống mũi của cô, "Vậy thì chúng ta đi ngủ nhé?" “Nhiều sách như này, anh định đọc đến khi nào? “Cứ phải biết cần chú ý những gì, nếu không thì em và con còn xảy ra điều gì ngoài ý muốn nữa, anh thực sự sẽ hối hận chết mất

Mộ Vị Lan cong môi, chia tay sờ vào gáy của anh, “Vốn dĩ em còn rất lo lắng, nhưng vì có anh Phó ở đây nên bây giờ em không lo lắng một chút nào rồi.

Phó Hàn Tranh lập tức bế cô lên, "Đi ngủ thôi, sáng mai đưa em đến lớp học yoga. “Trời... em không biết có thể tập được không nữa, độ dẻo dai của em không tốt chút nào."

Phó Hàn Tranh chau mày, nhìn vào đôi chân mảnh khành trắng nõn của cô, “Độ dẻo dai ở trên giường không phải rất tốt sao, yoga thì không được à?" Mộ Vi Lan đỏ mặt, chia tay cấu vào cánh tay của anh, “... Chuyện đó sao lại giống với học yoga được chứ

Hơn nữa chuyện đó, đều là anh gạ cô mà...

Vừa nghĩ đến viễn cảnh đó, Mộ Vi Lan liền chìa tay ôm lấy mặt,

Người đàn ông này nói cái gì không được, mà lại đi nói chuyện này chứ

Phó Hàn Tranh thấy dáng vẻ xấu hổ như vậy của cô, liền cười nhẹ một tiếng, ánh mắt đầy ý cười, "Đi tập luyện cũng tốt, sau này sinh con xong độ dẻo dai cũng có tác dụng hơn Mộ Vì Lan càng dùng lực cầu vào cánh tay của anh.

Buổi sáng ngày hôm sau, Phó Hàn Tranh liền đưa Mô Vị Lan đến lớp học yoga.

Trong lớp học yoga cho phụ nữ mang thai đều là phụ nữ vác theo cái bụng tròn trĩnh đến, Phó Hàn Tranh chỉ đưa Mộ Vi Lan đến cửa, không vào trong nữa, cúi đầu hôn lên trán của cô, trầm giọng nói: “Anh ở đây đợi em tan lớp nhé."

Mộ Vi Lan ôm lấy eo của anh, “Vậy em vào trong đây."

Phó Hàn Tranh thấy vợ đi vào trong, mới quay người bước lên xe, lên đến xe, liền cầm quyển sách bách khoa phụ sản ở bên cạnh lên đọc.

Vừa vào bên trong lớp yoga, Mộ Vi Lan liền cảm giác được bầu không khí kỳ lạ.

Những phụ nữ mang thai khác đều có chồng ở bên cạnh tập luyện cùng, chỉ có cô là một mình đến tập.

Rất nhiều người dùng ánh mắt đồng cảm nhìn cô, dường như tưởng rằng cô là mẹ đơn thân. Mộ Vi Lan ngại ngùng tập hết bài đầu tiên.

Trong lúc đang học, khi làm động tác yoga, một bà bầu ngồi bên cạnh cô đang tập luyện động tác, nhìn có vẻ lớn hơn cô mấy tuổi, còn đặc biệt quan tâm hỏi: "Em gái, tôi thấy cô tuổi vẫn còn nhỏ, sao lại một mình mang thai đến tập yoga thế? Chồng cô đâu?"

Mộ Vi Lan có thể nói, người chồng yêu dấu của cô đang ở bên ngoài đợi cô không?

Cô mìm cười e thẹn, “Hôm nay là lần đầu tiên tôi đến đây, nên không biết cái này phải tập cùng với ng, ngày mai tôi sẽ bảo anh ấy cùng đến. “Yoga cho phụ nữ mang thai mà, chắc chắn vẫn là có chồng tập cùng thì tốt hơn, nếu không thì bản thân bà bầu sẽ không kiên trì được đâu."

Mộ Vi Lan khó khăn lắm mới kiên trì đến cuối buổi, vừa tan lớp, liền thay quần áo rồi vội vàng rời đi.

Phó Hàn Tranh nhìn thấy cô tan lớp, từ trên xe bước xuống, quan tâm hỏi: “Tập luyện thế nào?"

Mộ Vi Lan khó chịu không vui, "Những người khác đều có chồng tập cùng, em một mình tập luyện, người khác còn tưởng rằng em là mẹ đơn thân nữa chứ."

Nghĩ đến những chuyện như tập yoga này, một người bận rộn như Phó Hàn Tranh, cũng sẽ không tập luyện cùng cô đầu chứ, nhưng cô vẫn rất ngưỡng mộ khi những bà bầu khác có chồng đi tập cũng

Phó Hàn Tranh đơ ra, con mắt đen sâu lắng nhìn người phụ nữ nhỏ bé trước mặt, "Anh không biết, nếu không thì vừa nãy anh cũng vào trong tập cùng em rồi "Thật sao?" Mộ Vị Lan ngửa mặt nheo mắt nhìn anh.

Phó Hàn Tranh nghiêm túc gật đầu, "Đương nhiên là thật"

Mộ Vi Lan chỉ là muốn một cái thái độ, “Anh có cái thái độ này thì tốt rồi, nhưng mà, yoga cho phụ nữ mang thai thì thôi bỏ đi, không miễn cưỡng anh tập cùng em nữa rồi."

Cô đang định lên xe, Phó Hàn Tranh nhìn về phía cửa lớp yoga, đúng lúc có rất nhiều bà bầu tập xong đi ra, Phó Hàn Tranh giơ tay nắm lấy tay của vợ, rồi ôm cô vào trong lòng.

Mộ Vi Lan bất ngờ bị ôm, nên có chút hoảng hốt, "Hàn Tranh?" “Ngày mai anh cùng em đến tập yoga nhé được không?”

Mộ Vị Lan cảm thấy được yêu thương mà lo sợ "Thật sao?" Thật"

Người đàn ông còn củi người, tặng cho có một cái hôn ám áp.

Mộ Vi Lan đỏ mặt, đây là đang ở bên ngoài mà ***

Mấy ngày sau đó, khi Phó Hàn Tranh cùng Mộ Vi Lan đến lớp tập yoga, những bà bầu cùng tập yoga đều dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn Mộ Vi Lan. “Tiểu Mộ, chồng cô đẹp trai quá, hơn nữa còn đối xử với cô ấm áp ga lăng như vậy nữa, chắc chắn là rất yêu cô đúng không, ngày đầu tiên cô đến một mình, chúng tôi còn tưởng cô và chồng cô tình cảm không tot co." "Đừng nói linh tinh, ngày đầu tiên sau khi tiểu Mộ tan lớp, tôi đã nhìn thấy tiểu Mộ và chống thân mật bên cạnh xe rồi, đây sao có thể là tình cảm không tốt chứ

Mộ Vi Lan vừa làm động tác, vừa nhìn sang Phó Hàn Tranh, vì vậy, hôm đó anh là cố ý ôm cô, hôn cô ở ngoài xe sao? “Bà Phó, em nhìn anh như vậy làm gì thế?" “Cảm giác anh càng ngày càng tiếp xúc với cuộc sống bình thường rồi đấy." Phó Hàn Tranh hơi hơi chau máy: "Tiếp xúc với cuộc sống bình thường 2 “Đúng vậy, anh thấy bây giờ anh cùng em đi học yoga, giống như chống của những người khác, điều này đã rất là tiếp xúc với cuộc sống bình thường rồi.

Rất lâu trước đây, Mộ Vi Lan là không dám tưởng tượng, có một ngày, Phó Hàn Tranh sẽ cùng cô đi tập yoga giống như những người chồng bình thường khác.

Tập yoga xong, Phó Hàn Tranh mở chai nước, đưa cho cô, Mộ Vị Lan uống vài ngụm, khi đưa trả lại anh, người đàn ông liền cũng uống mấy ngụm nước ở chỗ cô vừa uống qua, động tác rất là tự nhiên.