Khi cô quản lý ký túc xá đến, Diệp Hi vẫn đang đánh nhau với bạn cùng phòng của mình.
Nhưng nếu nói thê thảm, thì Diệp Hi còn thê thảm hơn nhiều so với người bạn cùng phòng kia.
Vì trên đầu cô ấy toàn là bọt, lúc này đã dính khắp mặt và người, khăn tắm quần trên người cũng treo lỏng lẻo trên người.
Trên mặt của hai cô gái, bị cào tới mức xuất hiện không ít vết máu đỏ, đặc biệt là cổ của Diệp Hi, bị thương rất nghiêm trọng.
Quản lý ký túc xá và một cô gái khác khó khăn lắm mới kéo được hai người ra. Diệp Hi và người bạn cùng phòng kia lại trừng mắt nhìn nhau, ai cũng không chịu yếu kém!
Cô quản lý ký túc xá nghiêm mặt trách móc: “Làm cái gì thế? Trường học không cho phép đánh nhau không biết à? Đánh nhau là phải kỷ luật đấy! Tình tiết nghiêm trọng sẽ bị đuổi học!”
Người bạn cùng phòng tố cáo trước: “Cô ơi! Em thực sự bị oan! Diệp Hi bắt nạt người quá đáng rồi! Là
Diệp Hi ra tay trước! Cô nhìn mặt em bị cậu ta tát này! BỊ người khác tát chẳng nhẽ em không được đánh trả sao!”
Cô quản lý ký túc xá hỏi cô gái bên cạnh, “Em nhìn thấy là ai ra tay trước? Là Diệp Hi sao?”
Cô gái gật gật đầu, “Quả thực là Diệp Hi. ệp Hi cắn răng, tức giận đến nỗi mặt đỏ cả lên: "Vậy sao hai người không nói cho cô biết, là các người cố tình khoá van nước vào lúc tôi đang tắm chứ?” "Cô nhìn thấy chúng tôi khoá sao? Cô nói không có chứng cứ! Dựa vào cái gì mà đánh người chứ!”
Diệp Hi không kìm được thốt ra câu chửi, trời ạ!
Chưa từng thấy ai vô liêm sỉ như vậy!
Quản lý thấy bọn họ vẫn đang liên mồm cãi vã, liền nheo mắt nhìn vào Diệp Hi quần áo lộn xộn: "Cái đó, Diệp Hi, em chỉnh đốn lại quần áo rồi hằng ra đây nói chuyện! Hai người các em, theo tôi ra ngoài trước!”
Diệp Hi đứng dưới vòi hoa sen, tiếp tục tắm rửa. Nước nóng chạm lên vết thương, nóng rát vô cùng, đau đến mức cô ấy muốn khoca.
Ấm ức, tức giận... cô ấy siết chặt nắm đấm.
Trên mặt không phân biệt được nước nóng, hay là nước mắt.
Sau khi Diệp Hi tắm xong, đến cả tóc cũng chưa kịp sấy khô, liền trực tiếp mặc quần áo đi ra ngoài tìm quản lý ký túc xá.
Quản ký đang nói chuyện với hai cô gái kia.
Diệp Hi đâu phải người dễ dàng bị trừng trị như thế chứ, xông đến, xách cổ áo của cô bạn cùng phòng vừa đánh nhau với cô ấy lên, nói: "Những lời cô nói sỉ nhục tôi lúc nãy, có bản lĩnh thì nói lại một lần nữa trước mặt cô quản lý đi!”
Quản lý ký túc xá vội vàng kéo bọn họ ra, nghiêm túc nhìn Diệp Hi, “Diệp Hi! Sao lại ra tay rồi! Nếu các em còn ra tay lần nữa! Chuyện này tôi sẽ báo cảnh sát xử lí đấy! “Báo thì báo thôi! Nói chung là cậu ta ra tay trước! Em cũng muốn xem xem cảnh sát có công bằng hay không!”
Diệp Hi tức giận đỏ cả mắt, cơn phẫn nộ cứ lăn lộn trong lồng ngực, có thể nào cũng không dịu đi được, cơn tức giận này, cô ấy thực sự không nuốt xuống được! “Cô, nghe cậu ta! Báo cảnh sát đi!”
Cô quản lý cũng đơ ra, "Hai đứa em... sao lại không lo lắng như vậy chứ? Được, các em muốn làm to chuyện này lên đúng không! Tôi sẽ thông báo cho thầy cô của các em luôn!”
Nửa tiếng sau, cục cảnh sát.
Cảnh sát suýt chút nữa thì bị hai cô gái cãi vã ầm ĩ tới mức khiến hai tại sắp nổ tung! “Hai người các cô, dừng lại một chút có được không?” “Bao nhiêu tuổi rồi, các cô còn ở chung một ký túc xá, không thể giải quyết nhịp nhàng được sao?"
Cảnh sát cũng chán nản, cả ngày phải xử lí mấy chuyện lặt vặt như này.
Cảnh sát liếc nhìn lên mặt của hai cô gái, nhớn mày lên, nói: “Hai cô gái đang yên đang lành, sao thế, sao lại làm cho mặt của đối phương thành ra thế này chứ?"
Diệp Hi nuốt nước miếng, cũng cảm thấy mất mặt, quay mặt sang một bên, không nói gì, trong mắt lờ mờ có nước đọng, nhưng chắc chắn không phải vì sợ hãi, cũng không hẳn là ấm ức, hoàn toàn là vì cảm thấy sao lại càng sống càng thụt lùi, vậy mà lại còn làm ầm ĩ với loại người này đến tận cục cảnh sát. “Có, có tên là gì?”
Sau khi bạn nữ cùng phòng vào cục cảnh sát, liền có chút an phận, cũng có chút sợ hãi, “Lí Vân Tuyết. “Cô thì sao, tên là gì?” "Diệp Hi “Được rồi, hai người các cô. Vì chuyện này mà chạy đến cục cảnh sát có thấy mất mặt không, mau gọi điện t thoại cho người nhà hoặc thấy có của các cô đến xử lí một chút, phải về trường thì về trường, phải về nhà thì về nhà. Về ký túc xá đừng có đánh nhau nữa đấy! Còn đánh nữa là bị tạm giam đấy!”
Lí Vân Tuyết cũng là người gốc Nam thành, vì vậy rất nhanh liên gọi điện thoại cho người nhà, mẹ cô ta rất nhanh liên đến cục cảnh sát để đón cô ta.
Vừa nhìn thấy con gái yêu quý của mình bị bắt nạt thành như vậy, liên xông lên dạy dỗ Diệp Hi, chỉ chỉ trỏ trẻ, rất là không có tố chất
Cảnh sát chau mày: “Chuyện gì thế, bảo phụ huynh mấy người đến để hoà giải, cô lại làm lộn xộn lên như này. Nếu không phải con gái có khoá van nước lúc người ta đang tắm, thì người ta có tức giận ra tay với con gái cô không? Thật là, không giảng đạo lý
Cảnh sát dạy dỗ xong mẹ của Lí Vân Tuyết, lại nhìn về phía Diệp Hi, “Cô thì sao, sao cô không gọi người nhà cô đến?”
Diệp Hi cắn môi: “Tôi không có người nhà. Cảnh sát sững sờ, cô gái này đang đùa cái gì vậy chứ, thật là đau đầu.
Cảnh sát bảo đồng nghiệp đi điều tra một chút về tư liệu gia đình của Diệp Hi, đầu tiên là gọi điện thoại cho bố mẹ của Diệp Hi.
Kết quả “Lão Hà, mẹ cô gái này vừa nghe máy, liền nói không có con gái.
Cảnh sát co miệng lại: “..
Đây là chuyện gì vậy chứ.
Đột nhiên, chuông điện thoại của Diệp Hi reo lên. Diệp Hi vốn dĩ không muốn nghe, nhưng cảnh sát đã nghe máy nhanh hơn cô ấy một bước. “Alo, là bạn của Diệp Hi sao? Diệp Hi đang ở cục cảnh sát, anh có thể đến đây một chuyến không?”
Diệp Hi:...
Tổng Yến Trầm vẻ mặt lạnh lùng, chạy đến cục cảnh sát.
Người của cục cảnh sát, vừa nhìn thấy Tống Yến Trầm, liền thấy quen mắt. “Đây, đây hình như là cậu chủ Trầm mà." Lão Hà nói nhỏ với đồng nghiệp bên cạnh. “Hình như là thế.
Tống Yến Trầm vừa vào, liền trực tiếp đi đến bên cạnh Diệp Hi, ánh mắt đầy vẻ lo lắng và căng thẳng, “Hi Hi!"
Diệp Hi ngồi ở đó, sắc mặt trắng bệch, trên mặt toàn là vết máu.
Tổng Yến Trầm giơ tay lên sờ vào, Diệp Hi đau cau mày lại.
Ánh mắt của người đàn ông lập tức trở nên hung dữ: "Là ai làm vậy?”
Lí Vân Tuyết và mẹ cô ta ngồi ở đó, vừa nhìn thấy Diệp Hi có trợ thủ đến, hơn nữa cái trợ thủ này, dường như khí thế rất mạnh mẽ... lập tức có chút suy sụp. “Là, là cậu ra ra tay trước! Anh lườm tôi làm gì!” Tổng Yến Trầm mím môi, ánh mắt đầy vẻ thương xót và tức giận.
Lão Hà lên tiếng: “Anh là cậu chủ Trầm phải không, Diệp Hi là... “Vị hôn thế."
Diệp HI ngồi ở đổ, sống lưng liền cứng đơ.
Vị hôn thế?
Lí Vân Tuyết ngồi bên cạnh cũng sững sờ... Diệp Hi vậy mà lại có vị hôn phu sao! Vả lại, điều kiện của đối phương hình như vô cùng ưu tú!
Lão Hà cũng đơ ra, cười ngại ngùng: "Cô Diệp cũng thật là, không nói sớm một chút, nếu như nói sớm thì chắc chắn tôi đã gọi cậu chủ Trầm đến từ sớm rồi. “Xin lỗi, gây phiền phức cho anh rồi.” “Không có không có, chỉ là chuyện vặt thôi, anh đăng ký vào đây, là có thể đưa cô Diệp về nhà rồi.” Tổng Yến Trầm đăng ký xong, khi Diệp Hi đứng dậy, thì hai chân đã mềm nhũn.
Tổng Yến Trầm ánh mắt trầm xuống, không nói gì, chỉ lặng lẽ bế cô ấy lên, giơ đôi chân thon dài đi ra khỏi cục cảnh sát.
Lí Vân Tuyết và mẹ vừa ra khỏi cục cảnh sát, liền nhìn thấy Diệp Hi được người đàn ông anh tuấn cao to kia bế vào trong một chiếc xe Lincoln bản dài màu đen xa xi.