Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 410: Giang Thanh Việt, anh không được lừa em




Giang Thanh Việt ôm Lục Hi Bảo vào lòng, quát lên với người phụ nữ đáng đứng trước mặt: "Ra ngoài

Nguyệt Như Ca "a" lên một tiếng, mim cười giễu cợt và khinh thường liếc nhìn cô gái trên giường: “Em ra ngoài đợi anh ăn sáng, em mang bữa sáng đến đây.

Nói xong, Nguyệt Như Ca khoanh tay điểm tĩnh đi ra ngoài phòng khách.

Sắc mặt Giang Thanh Việt tối sầm, giọng nói rất lạnh lùng: "Đóng cửa lại!"

Nguyệt Như Ca quay lại, nhìn anh với một ảnh mắt cũng rất lạnh lùng và đóng sầm cửa lại.

Sau khi Nguyệt Như Ca rời đi, Giang Thanh Việt mới thở phào, hỏi người trong lòng: “Cô ấy có làm gì em không?"

Lục Hi Bảo khả sợ hãi, thử hỏi, có cô gái nào vừa cùng bạn trai mình trải qua một đêm nóng nhiệt đột Chương 410: Giang Thanh Việt, anh không được lừa em

Giang Thanh Việt ôm Lục Hi Bảo vào lòng, quát lên với người phụ nữ đáng đứng trước mặt: "Ra ngoài

Nguyệt Như Ca "a" lên một tiếng, mim cười giễu cợt và khinh thường liếc nhìn cô gái trên giường: “Em ra ngoài đợi anh ăn sáng, em mang bữa sáng đến đây.

Nói xong, Nguyệt Như Ca khoanh tay điểm tĩnh đi ra ngoài phòng khách.

Sắc mặt Giang Thanh Việt tối sầm, giọng nói rất lạnh lùng: "Đóng cửa lại!"

Nguyệt Như Ca quay lại, nhìn anh với một ảnh mắt cũng rất lạnh lùng và đóng sầm cửa lại.

Sau khi Nguyệt Như Ca rời đi, Giang Thanh Việt mới thở phào, hỏi người trong lòng: “Cô ấy có làm gì em không?"

Lục Hi Bảo khả sợ hãi, thử hỏi, có cô gái nào vừa cùng bạn trai mình trải qua một đêm nóng nhiệt đột nhiên bị một người phụ nữ khác lật chăn lên mà không hoàng loạn không? Điều này giống như sét đánh trên mặt đất, có bất ngờ không? khuôn mặt nhỏ nhắc của Lục Hi Bảo đỏ bừng, xấu hồ, ngại ngùng, tức giận, sợ hãi rất nhiều cảm xúc đan xen trong lòng.

Cô trừng mắt nhìn Giang Thanh Việt, đẩy anh ra: "Cô ấy là ai!"

Lục Hì Bảo rất không thích ánh mắt khinh thường của người phụ nữ vừa nãy nhìn cô.

Ánh mắt đó rất xúc phạm người khác.

Giang Thanh Việt vội vàng giải thích: "Cô ấy là đồng nghiệp của anh"

Lục Hì Bảo trợn trừng mắt và hét lên: “Đồ dối trá Có đồng nghiệp nào ở bệnh viện mà em chưa từng gặp chứ!"

Cô tức phát khóc, hai mắt đỏ khoe, giống như một con thỏ bị chọc giận. “Anh tránh ra! Anh đừng động vào em! Em phải về nhà rồi Cô cúi người tìm quần áo, chỉ muốn lập tức rồi khỏi đây ngay! nhiên bị một người phụ nữ khác lật chăn lên mà không hoàng loạn không? Điều này giống như sét đánh trên mặt đất, có bất ngờ không? khuôn mặt nhỏ nhắc của Lục Hi Bảo đỏ bừng, xấu hồ, ngại ngùng, tức giận, sợ hãi rất nhiều cảm xúc đan xen trong lòng.

Cô trừng mắt nhìn Giang Thanh Việt, đẩy anh ra: "Cô ấy là ai!"

Lục Hì Bảo rất không thích ánh mắt khinh thường của người phụ nữ vừa nãy nhìn cô.

Ánh mắt đó rất xúc phạm người khác.

Giang Thanh Việt vội vàng giải thích: "Cô ấy là đồng nghiệp của anh"

Lục Hì Bảo trợn trừng mắt và hét lên: “Đồ dối trá Có đồng nghiệp nào ở bệnh viện mà em chưa từng gặp chứ!"

Cô tức phát khóc, hai mắt đỏ khoe, giống như một con thỏ bị chọc giận. “Anh tránh ra! Anh đừng động vào em! Em phải về nhà rồi Cô cúi người tìm quần áo, chỉ muốn lập tức rồi khỏi đây ngay! Giang Thanh Việt kéo có vài lòng, giữ chặt cơ thể cô. "Cô ấy chỉ là bạn của anh, anh không biết hôm nay cô ấy sẽ tới đây, vừa này cô ấy làm em sợ rồi phải không, lát nữa chúng ta đi tìm cô ấy, để cô ấy xin lỗi em."

Lục Hi Bảo ngày người, "Thật thật sao?"

Thật sự chỉ là bạn bè thôi ư?

Nhưng trực giác của phụ nữ nói cho Lục Hi Bảo biết, người phụ nữ đó thích Giang Thanh Việt, ánh mắt khinh thường ấy ngập tràn thù địch với cô.

Giang Thanh Việt chăm chú nhìn cô: “Thật, đừng khóc."

Anh đưa tay ra lau nước mắt cho cô, Lục Hi Bảo cắn môi, nước mắt lưng tròng nhìn anh, nghẹn ngào hỏi: “Nhưng sáng nay anh đi đâu thế?" “Anh đi mau đồ ăn sáng, mua món bánh bao yêu thích của em.

Lục Hỉ Bảo sụt sịt, chiếc bụng đói kêu ủng ục, cô khẽ cau mày, dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của Giang Thanh Việt, tại cô đỏ ứng. "Em dói rói..."

Giang Thanh Việt củi đầu hôn lên trán cô, nhẹ nhàng nói: "Hôm qua anh giặt quần áo giúp em và phơi Giang Thanh Việt kéo có vài lòng, giữ chặt cơ thể cô. "Cô ấy chỉ là bạn của anh, anh không biết hôm nay cô ấy sẽ tới đây, vừa này cô ấy làm em sợ rồi phải không, lát nữa chúng ta đi tìm cô ấy, để cô ấy xin lỗi em."

Lục Hi Bảo ngày người, "Thật thật sao?"

Thật sự chỉ là bạn bè thôi ư?

Nhưng trực giác của phụ nữ nói cho Lục Hi Bảo biết, người phụ nữ đó thích Giang Thanh Việt, ánh mắt khinh thường ấy ngập tràn thù địch với cô.

Giang Thanh Việt chăm chú nhìn cô: “Thật, đừng khóc."

Anh đưa tay ra lau nước mắt cho cô, Lục Hi Bảo cắn môi, nước mắt lưng tròng nhìn anh, nghẹn ngào hỏi: “Nhưng sáng nay anh đi đâu thế?" “Anh đi mau đồ ăn sáng, mua món bánh bao yêu thích của em.

Lục Hỉ Bảo sụt sịt, chiếc bụng đói kêu ủng ục, cô khẽ cau mày, dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của Giang Thanh Việt, tại cô đỏ ứng. "Em dói rói..." 

Giang Thanh Việt củi đầu hôn lên trán cô, nhẹ nhàng nói: "Hôm qua anh giặt quần áo giúp em và phơi ở ngoài ban công, bây giờ chắc khô rồi đấy, anh đi lấy

Lục Hì Bảo không ngờ một Giang Thanh Việt thanh cao lại đi giặt quần áo cho người khác.

Quần áo cô mặc bên ngoài có thể giặt trong máy giặt, nhưng quần áo lót của cô chắc không phải anh tự giặt tay đấy chứ ***

Giang Thanh Việt đi ra khỏi phòng ngủ, nhìn thấy Nguyệt Như Ca đang ngồi đó đợi.

Sắc mặt Giang Thanh Việt lập tức trở nên lạnh lùng: "Sao cô lại đến đây?"

Nguyệt Như Ca nhướn mày, hai tay chống cầm, nhìn anh chằm chằm với đôi mắt sáng ngời: "Nhớ anh nên đến đây thăm anh."

Giang Thanh Việt cau mày: “Cô biết ý tôi là gì, đừng có lòng vòng, cô đến Bắc Thành làm gì?" “Em nói em nhớ anh, anh có thể đến Bắc Thành, em không thể đến sao? Anh bị thương ở Ý, tại sao không nói cho em biết một tiếng? Chuyện này còn đề sư phụ nói với em, anh không chào hỏi tiếng nào đã quay về Bắc Thành, anh có biết em lo lắng cho anh làm không. ở ngoài ban công, bây giờ chắc khô rồi đấy, anh đi lấy

Lục Hì Bảo không ngờ một Giang Thanh Việt thanh cao lại đi giặt quần áo cho người khác.

Quần áo cô mặc bên ngoài có thể giặt trong máy giặt, nhưng quần áo lót của cô chắc không phải anh tự giặt tay đấy chứ ***



Giang Thanh Việt đi ra khỏi phòng ngủ, nhìn thấy Nguyệt Như Ca đang ngồi đó đợi.

Sắc mặt Giang Thanh Việt lập tức trở nên lạnh lùng: "Sao cô lại đến đây?"

Nguyệt Như Ca nhướn mày, hai tay chống cầm, nhìn anh chằm chằm với đôi mắt sáng ngời: "Nhớ anh nên đến đây thăm anh."

Giang Thanh Việt cau mày: “Cô biết ý tôi là gì, đừng có lòng vòng, cô đến Bắc Thành làm gì?" “Em nói em nhớ anh, anh có thể đến Bắc Thành, em không thể đến sao? Anh bị thương ở Ý, tại sao không nói cho em biết một tiếng? Chuyện này còn đề sư phụ nói với em, anh không chào hỏi tiếng nào đã quay về Bắc Thành, anh có biết em lo lắng cho anh làm không. Giang Thanh Việt phớt lờ có ta, đi tới ban công lấy quần áo, và lạnh lùng nói: "Tôi không có nghĩa vụ phải báo cáo lịch trình của mình cho có biết

Nguyệt Như Ca đi theo đến ban công, nhìn bóng lưng của anh và hỏi: "Sao lại không có nghĩa vụ Chúng ta là vợ chồng đấy!"

Ánh mắt Giang Thanh Việt tối sầm lại, anh quay người lạnh lùng nhìn cô ta: “Tôi cảnh cáo cô, đừng ăn nói linh tinh" "Em nói linh tinh cái gì, chúng ta rõ ràng là vợ chồng được pháp luật công nhận!” "Nguyệt Như Ca, cô có bị điện không, đó chỉ là để hoàn thành nhiệm vụ và đáp ứng yêu cầu của sư phụ nên mới cố tình nhận giấy đăng ký kết hôn! Giữa chúng ta không có mối quan hệ vợ chồng thực chất nào hết

Nguyệt Như Ca nghiến răng, siết chặt nắm tay, nhưng vẫn cười nói: “Bất kể anh kết hôn với em vì lý do gì, anh đều phải thừa nhận rằng chúng ta vợ chồng hợp pháp!"

Giang Thanh Việt cầm lấy quần áo của Lục Hì Bảo trên tay, lạnh lùng nhìn cô ta: “Chúng ta đăng ký kết hôn ở Rome, không có xác nhận của đại sứ quản, nên ở trong nước không có ý nghĩa gì. Còn nữa, dành chút Giang Thanh Việt phớt lờ có ta, đi tới ban công lấy quần áo, và lạnh lùng nói: "Tôi không có nghĩa vụ phải báo cáo lịch trình của mình cho có biết

Nguyệt Như Ca đi theo đến ban công, nhìn bóng lưng của anh và hỏi: "Sao lại không có nghĩa vụ Chúng ta là vợ chồng đấy!"

Ánh mắt Giang Thanh Việt tối sầm lại, anh quay người lạnh lùng nhìn cô ta: “Tôi cảnh cáo cô, đừng ăn nói linh tinh" "Em nói linh tinh cái gì, chúng ta rõ ràng là vợ chồng được pháp luật công nhận!” "Nguyệt Như Ca, cô có bị điện không, đó chỉ là để hoàn thành nhiệm vụ và đáp ứng yêu cầu của sư phụ nên mới cố tình nhận giấy đăng ký kết hôn! Giữa chúng ta không có mối quan hệ vợ chồng thực chất nào hết

Nguyệt Như Ca nghiến răng, siết chặt nắm tay, nhưng vẫn cười nói: “Bất kể anh kết hôn với em vì lý do gì, anh đều phải thừa nhận rằng chúng ta vợ chồng hợp pháp!"

Giang Thanh Việt cầm lấy quần áo của Lục Hì Bảo trên tay, lạnh lùng nhìn cô ta: “Chúng ta đăng ký kết hôn ở Rome, không có xác nhận của đại sứ quản, nên ở trong nước không có ý nghĩa gì. Còn nữa, dành chút thời gian trở về Rome làm thủ tục ly hôn di “Vì người phụ nữ trong phòng kia? Chúng ta sống chết có nhau, cùng nhau trải qua bao nhiều súng đạn, cứu mạng đối phương không biết bao nhiều lần. Bây giờ anh muốn bỏ rơi người cùng vào sinh ra tử với mình chỉ vì một người phụ nữ mới quen?"

Giang Thanh Việt hít một hơi thật sâu, mim môi và nghiêm túc nói: “Nguyệt Như Ca, tôi đã nói rất nhiều lần, chúng ta là cộng sự, nhưng chưa bao giờ là người yêu, và không phải là vợ chồng. Lúc đó đăng ký kết hôn chỉ vì nhiệm vụ, bây giờ cũng nên kết thúc mối hệ rồi. Tôi không muốn làm ẩm chuyện này đến chỗ sư phụ khiến ông ấy phải lo lắng."

Ảnh mắt của Nguyệt Như Ca nhìn xuống bộ quần áo anh đang cầm trong tay, bộ đồ lót ren màu hồng của con gái trong tay anh trông thật ngứa mắt.

Nguyệt Như Ca cười khẩy: “Anh luôn trốn ở Bắc Thành, không về Ý là vì sao, chẳng phải là vì người phụ nữ kia ư? Anh đột nhiên đòi ly hôn với em là vì người phụ nữ kia đúng không?”

Giang Thanh Việt lạnh lùng nhìn cô ta: "Không liên quan đến cô, cô đến từ đầu thì quay về đây đi “Em không! Bây giờ em sẽ đi giải quyết người phụ nữ phiền phức kia thời gian trở về Rome làm thủ tục ly hôn di “Vì người phụ nữ trong phòng kia? Chúng ta sống chết có nhau, cùng nhau trải qua bao nhiều súng đạn, cứu mạng đối phương không biết bao nhiều lần. Bây giờ anh muốn bỏ rơi người cùng vào sinh ra tử với mình chỉ vì một người phụ nữ mới quen?"

Giang Thanh Việt hít một hơi thật sâu, mim môi và nghiêm túc nói: “Nguyệt Như Ca, tôi đã nói rất nhiều lần, chúng ta là cộng sự, nhưng chưa bao giờ là người yêu, và không phải là vợ chồng. Lúc đó đăng ký kết hôn chỉ vì nhiệm vụ, bây giờ cũng nên kết thúc mối hệ rồi. Tôi không muốn làm ẩm chuyện này đến chỗ sư phụ khiến ông ấy phải lo lắng."

Ảnh mắt của Nguyệt Như Ca nhìn xuống bộ quần áo anh đang cầm trong tay, bộ đồ lót ren màu hồng của con gái trong tay anh trông thật ngứa mắt.

Nguyệt Như Ca cười khẩy: “Anh luôn trốn ở Bắc Thành, không về Ý là vì sao, chẳng phải là vì người phụ nữ kia ư? Anh đột nhiên đòi ly hôn với em là vì người phụ nữ kia đúng không?”

Giang Thanh Việt lạnh lùng nhìn cô ta: "Không liên quan đến cô, cô đến từ đầu thì quay về đây đi “Em không! Bây giờ em sẽ đi giải quyết người phụ nữ phiền phức kia Ánh mắt Nguyệt Như Ca day sát khí, Giang Thanh Việt quá hiểu rõ ánh mắt ấy.

Giang Thanh Việt nhấn mạnh từng chữ “Cô dám động đến Hi Bảo một sợi tóc, chúng ta sẽ trở thành kẻ thù. Nguyệt Như Ca, nếu cô dám, hãy cứ thử xem

Trái tim Nguyệt Như Ca run rẩy.

Bọn họ vào sinh ra từ bao nhiêu năm, anh nói cái quái gì vậy? Anh vì một người phụ nữ mà muốn trở thành kẻ thù với Nguyệt Như Ca cô?

Huh, thật là điên rồ, ngu muội.

Người phụ nữ đó rốt cuộc đã cho Giang Thanh Việt uống thuốc mê hồn gì rồi!

Giang Thanh Việt cầm quần áo đi thẳng vào phòng ngủ.

Trong phòng ngủ, Lục Hi Bảo ngồi trên giường, hai mắt đỏ hoe, cả người bần thần.

Giang Thanh Việt bước tới, ngồi bên mép giường, đưa quần áo cho cô và nhẹ nhàng hỏi: “Có cần anh giúp em mặc không?"

Lục Hi Bảo đỏ mặt: "Không, không cần

Giang Thanh Việt không làm khó cô, anh chỉ nói: "Mau mặc vào đi, mặc xong đi tắm rửa, ra ngoài ăn sáng" Ánh mắt Nguyệt Như Ca day sát khí, Giang Thanh Việt quá hiểu rõ ánh mắt ấy.

Giang Thanh Việt nhấn mạnh từng chữ “Cô dám động đến Hi Bảo một sợi tóc, chúng ta sẽ trở thành kẻ thù. Nguyệt Như Ca, nếu cô dám, hãy cứ thử xem

Trái tim Nguyệt Như Ca run rẩy.

Bọn họ vào sinh ra từ bao nhiêu năm, anh nói cái quái gì vậy? Anh vì một người phụ nữ mà muốn trở thành kẻ thù với Nguyệt Như Ca cô?

Huh, thật là điên rồ, ngu muội.

Người phụ nữ đó rốt cuộc đã cho Giang Thanh Việt uống thuốc mê hồn gì rồi!

Giang Thanh Việt cầm quần áo đi thẳng vào phòng ngủ.

Trong phòng ngủ, Lục Hi Bảo ngồi trên giường, hai mắt đỏ hoe, cả người bần thần.

Giang Thanh Việt bước tới, ngồi bên mép giường, đưa quần áo cho cô và nhẹ nhàng hỏi: “Có cần anh giúp em mặc không?"

Lục Hi Bảo đỏ mặt: "Không, không cần

Giang Thanh Việt không làm khó cô, anh chỉ nói: "Mau mặc vào đi, mặc xong đi tắm rửa, ra ngoài ăn sáng" Anh đang chuẩn bị đứng dậy, một bàn tay nhỏ phía sau nắm lấy tay do anh “Anh vẫn chưa nói người phụ nữ kia là ai? Cô ấy còn ở đó không? Nếu là bạn bè bình thường, sao cô ấy biết nhà anh ở đâu? Buổi sáng em không giúp cô ấy mở cửa, sao cô ấy lại biết mà khóa cửa em thậm chí còn không biết mật khẩu.

Lục Hi Bảo lầm bầm một tràng, Giang Thanh Việt ngồi xuống bên cạnh cô, nhìn cô với đôi mắt sâu thẳm: "Em ghen à?"

Lục Hì Bảo rất bực bội: "Rốt cuộc cô ấy là ai! Tại sao...tại sao lại gọi anh là A Việt:

Gọi thân mật như vậy, có thể là bạn bè bình thường thôi sao? "Nếu em không thích, sau này anh không cho phép cô ấy gọi như vậy, có được không?"

Lục Hì Bảo cắn môi, ngón tay đan vào nhau, cô rất bối rối: "Vậy rốt cuộc cô ấy là ai...Giang Thanh Việt, anh không được lừa em." Anh đang chuẩn bị đứng dậy, một bàn tay nhỏ phía sau nắm lấy tay do anh “Anh vẫn chưa nói người phụ nữ kia là ai? Cô ấy còn ở đó không? Nếu là bạn bè bình thường, sao cô ấy biết nhà anh ở đâu? Buổi sáng em không giúp cô ấy mở cửa, sao cô ấy lại biết mà khóa cửa em thậm chí còn không biết mật khẩu.

Lục Hi Bảo lầm bầm một tràng, Giang Thanh Việt ngồi xuống bên cạnh cô, nhìn cô với đôi mắt sâu thẳm: "Em ghen à?"

Lục Hì Bảo rất bực bội: "Rốt cuộc cô ấy là ai! Tại sao...tại sao lại gọi anh là A Việt:

Gọi thân mật như vậy, có thể là bạn bè bình thường thôi sao? "Nếu em không thích, sau này anh không cho phép cô ấy gọi như vậy, có được không?"

Lục Hì Bảo cắn môi, ngón tay đan vào nhau, cô rất bối rối: "Vậy rốt cuộc cô ấy là ai...Giang Thanh Việt, anh không được lừa em."