Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 376: Cô và con luôn chờ anh tỉnh lại




Ngọn lửa lớn bốc lên nóc nhà, trước mặt cô rực lửa..... Cô quỷ trong đám lửa, dùng hết sức hết tên Phó Hàn Tranh, nhưng người đàn ông trên mặt đất gọi thế nào cũng không tỉnh lai! "Hàn Tranh Hàn Tranh Hàn Tranh!"

Một cây cột bị ngọn lửa thiêu rụi từ trên mái nhà đổ sập xuống, đôi mắt Mộ Vi Lan mở to --

Thân hình mảnh mai đè lên người Phó Hàn Tranh, che chăn cây cột lửa cho anh!

Cô cảm thấy đau đến quặn thắt.... “Hàn Tranh... Hàn Tranh... Không...

Y tá đang thay thuốc nhìn thấy bệnh nhân nằm trên giường có dấu hiệu tỉnh lại liền vội vàng chạy ra ngoài gọi người nhà “Ai là người nhà của Mộ Vi Lan? Cô ấy sắp tỉnh lại rồi!"

Tổng Yến Trầm và Diệp Hi sửng sốt, nhanh chóng đi vào trong phòng bệnh.

Mộ Vi Lan chắc hắn đang gặp ác mộng, trên trán cô đổ đầy mồ hồ, mái tóc trên trán cũng ướt đẫm. “Hàn Tranh. Hàn Tranh

Diệp Hi cúi người lại gần lắng nghe: "Cô ấy đang gọi Hàn Tranh"

Tổng Yến Trầm nói với y tả: "Gọi bác sĩ tới đây. “Được, tôi đi ngay đây.

Diệp Hi hỏi: "Phó Hàn Tranh thế nào rồi?"

Tổng Yến Trầm lắc đầu: "Tình trạng rất tệ, khi bụi mì nổ tung, anh ấy ôm Tiểu Tiểu vào lòng, hơn nữa anh ấy bị cây cột lửa cháy rơi trúng người, vết thương rất nặng"

Ngay cả khi Diệp Hi không nhìn thấy cảnh tượng đó nhưng có vẫn có thể tưởng tượng được ra dáng vẻ của Phó Hàn Tranh ôm chặt Mộ Vi Lan lúc đó, cô cảm thấy xúc động.

Điện thoại của Tổng Yên Trâm đổ chuông, người gọi điện đến là Còn Dà “Cậu chủ, Ngụy Trân Vân bỏ chạy rồi. Cảnh sát và người của chúng ta đang lục soát khắp thành phố.

Cơ mặt Tổng Yến Trầm căng cứng, sắc mặt nghiêm nghị: “Nhất định phải bắt được bà ta “Cậu chủ yên tâm đi, cô chủ vì Ngụy Trân Vân mà đến giờ vẫn hôn mê bất tỉnh, mối thù này nhất định phải trả l

Sau khi cúp điện thoại, y tá và bác sĩ từ bên ngoài bước vào trong phòng bệnh.

Tổng Yến Trầm ôm Diệp Hi lùi về phía sau, để bác sĩ khám cho Mộ Vi Lan. "Bác sĩ, em gái tôi thế nào?”

Bác sĩ nói: “Vết thương của cô ấy không nghiêm trọng, cô ấy hôn mê là bởi vì đã hít phải một lượng khí cacbonic, nhưng mà không có vấn đề gì lớn. Chỉ là vết thương trên mặt của cô ấy rất sâu, có thể sẽ để lại sẹo. Tổng Yến Trầm nhìn Mộ Vi Lan vẫn đang hôn mê trên giường bệnh, anh cau mày lo lắng hỏi: "Đứa bé trong bụng của em ấy có vấn đề gì không?” “Đứa bé rất khỏe, chỉ cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng là được. Còn về vết thương trên mặt có lẽ phải cần rất nhiều thời gian mới khiến vết sẹo mờ đi được.

Mặc dù phụ nữ đều yêu vẻ đẹp, nhưng Diệp Hi lại không hề lo lắng về vết sẹo trên mặt của Mộ Vi Lan, cô nói: "Bây giờ y học phát triển tiên tiến như vậy, một chút sẹo thế này có thể dễ dàng xóa bỏ được, quan trọng nhất là Vi Lan không sao.

Bác sĩ cũng nói theo: "Đúng vậy, bây giờ ngành làm đẹp rất phát triển, có nhiều cách để xóa bỏ vết sẹo, hơn nữa có người làn da của họ chuyển hóa rất nhanh, chỉ cần bảo vệ tốt thì vết sẹo cũng sẽ mờ dần theo thời gian.

Tâm trạng ủ rũ của Tổng Yên Trầm trở nên tốt hơn một chút. Khỏe môi anh khẽ cong lên, nhìn người phụ nữ nhỏ bên cạnh mình. "Hi Hi, em đang an ủi anh sao?"

Diệp Hi nói: "Anh bớt tưởng bở đi, em chỉ đang phân tích khách quan mà thôi.

Tổng Yến Trầm mim cười, đưa tay ra và năm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của Diệp Hi.

Diệp Hi khẽ nhíu mày, ngẩng đầu lườm anh, Tổng Yến Trầm không động đậy, cô hất tay anh ra nhưng không thể được. Diệp Hi lười giảng co, cô để mặc anh nắm lấy tay cô.

Diệp Hi biết rằng anh đang lo lắng cho cô, có thể là bởi vì anh đã tận mắt chứng kiến Phó Hàn Tranh và Mộ Vi Lan sống chết nương tựa vào nhau. “Anh đi xem Phó Hàn Tranh đi, em ở đây trông Vi Lan" Diệp

Hi nói.

Tổng Yến Trầm khẽ "ừm" một tiếng, khi anh buông bàn tay cô ra, anh lại thuận theo tay cô kéo cô vào lòng, ôm chặt lấy cô rời mới rời đi.

Trước cửa phòng bệnh có hai vệ sĩ đang canh giữ.

Tổng Yến Trầm không yên tâm khi để Diệp Hi ở lại một mình trong phòng bệnh.

Hơn mười hai giờ đêm, Diệp Hi ngủ gật bên cạnh giường Mộ

Vi Lan.

Khi Tổng Yến Trầm bước vào trong phòng, anh đi nhẹ nhàng đến bên cạnh cô, cúi người định bế cô nhưng Diệp Hi đã bị đánh thức rồi. “Anh đưa em đến chỗ thoải mái để ngủ."

Diệp Hi lắc đầu nói: "Không sao, em ngủ ở đây là được rồi, lát nữa nhỡ cô ấy tỉnh lại, em không ở đây.……..

Hai hàng mi của người đang nằm trên bệnh bắt đầu cử động, như thể sắp tỉnh lại.

Diệp Hi vỗ cánh tay Tổng Yến Trầm: "Thả em xuống đi, Vi

Lan hình như tỉnh rồi”

Sau khi Diệp Hi rời khỏi vòng tay của Tổng Yến Trầm, cô sà xuống bên cạnh giường nhìn Mộ Vi Lan, nhẹ nhàng gọi: “Vi Lan?

Vi Lan...

Mộ Vi Lan cau mày, hai tay nắm chặt chăn bông, vẻ mặt rất đau đớn, “Vi Lan hình như lại gặp ác mộng rồi, chúng ta có nên đánh thức cô ấy không?” không biết là Mộ Vi Lan đã mơ thấy điều gì kinh khủng, cô hét lên đầy kinh hãi: "Hàn Tranh

Mộ Vi Lan tỉnh dậy, thở hổn hển như một con cá bị mắc cạn trên bờ

Diệp Hi năm lấy tay cô, vui mừng nói: "Vi Lan! Cô tỉnh rồi!” Mộ Vi Lan sững sở, ánh mắt cô lóe lên, lo lắng hỏi: “Hàn Tranh đầu? Hàn Tranh đang ở đâu? Anh ấy thế nào rồi?”

Nói xong, Mộ Vi Lan lật chăn ra định xuống giường đi tìm Phó Hàn Tranh, Tổng Yến Trầm giữ cô lại: “Tiểu Tiểu, sức khỏe của em hiện giờ rất yếu. “Đúng thế, cô nằm xuống trước đi, Phó Hàn Tranh không sao, trong bụng cô còn có đứa bé nữa." Diệp Hi nói.

Lúc này Mộ Vi Lan mới nhớ đến đứa bé, cô vô thức đưa tay lên bụng mình, sợ hãi hỏi: “Đứa bé vẫn ổn chứ?" Diệp Hi an ủi cô. "Yên tâm đi, đứa bé rất khỏe. Bác sĩ nói cô cần phải nghỉ ngơi." “Nhưng tôi muốn gặp Hàn Tranh, tôi muốn biết bây giờ anh ấy thế nào rồi. Tôi nhớ khi phát nổ, anh ấy ôm chặt tôi vào lòng, vì vậy

Ánh mắt Tổng Yến Trầm u ám, anh nói: "Mặc dù Phó Hàn Tranh bị thương rất nhiều, nhưng bác sĩ nói không sao, em đừng quá lo lắng”

Hai mắt Mộ Vi Lan cay cay, cô nghẹn ngào nói: "Em muốn gặp anh ấy, em có thể nhìn anh ấy một chút không?”

Diệp Hi liếc nhìn Tổng Yến Trầm: “Để cô ấy đến nhìn Phó Hàn Tranh đi, nếu không được nhìn thấy, cô ấy sẽ càng không yên tâm."

Tổng Yến Trầm và Diệp Hi dìu Mộ Vi Lan đến phòng ICU.

Qua một tấm kinh dày, Mộ Vị Lan đứng trên hành lang, hai mất rưng rưng nhìn Phó Hàn Tranh năm trên giường bệnh, người cầm đây những ống dây dẫn.

Đầu mũi cô chua xót.

Những giọt nước mắt cố kìm nén cuối cùng cũng rơi xuống

Ai bảo anh bảo vệ cô, nguy hiểm như vậy, tại sao anh có thể làm như thể được chứ? Nếu anh thật sự không thể tỉnh lại, cô và Tiểu Đường Đậu phải làm sao đây? Anh có từng nghĩ đến cô sẽ rất đau lòng không

Cô thà năm đó một mình cũng không muốn người nằm trong đó phải thở mặt nạ dưỡng khí là anh.

Trái tim cô như bị dao cửa từng việt.

Phó Hàn Tranh không bao giờ nói yêu, nhưng anh lại dùng hành động để chứng minh điều ấy. Vào thời điểm quan trọng nhất, anh dùng tính mạng của mình để bảo vệ cô. “Bác sĩ có nói khi nào Hàn Tranh có thể tỉnh lại không?"

Tổng Yến Tranh hơi nheo mắt lại, thành thật nói: "Có thể phải cần một thời gian. Bàn tay của Mộ Vi Lan bám chặt trên cửa kính, những ngón tay của cô dường như đang chạm vào lông mày, sống mũi của anh từ một khoảng cách rất xa.

Hàn Tranh, anh mau tỉnh lại có được không? Em và con đều đang đợi anh.