Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 375: Tiểu Lan đừng sợ, anh ở đây——




Phó Hàn Tranh cảm nhận được ngực mình chấn động mạnh. Anh từ từ nhìn xuống ngực mình...

Mộ Vi Lan mở to đôi mắt ngập tràn nước mắt, cô thậm chí còn không thể cảm nhận được nhịp tim của minh.

Thời gian như ngừng lại.

Khi Phó Hàn Tranh lớn: “Hàn Tranh chuẩn bị ngã về phía sau, Mộ Vi Lan hết

Ngụy Trần Vân cười lớn, ghé sát gần Mộ Vĩ Lan và nói: "Có phải buồn lắm không, buồn muốn chết?

Mộ Vi Lan hé môi, nước mắt lặng lẽ rơi xuống, cô không cảm nhận được vết thương đau đớn trên mặt, cô lạnh lùng nói: "Không phải bà muốn tôi chết sao? Nổ súng đi."

Ngụy Trân Vân khịt mũi: "Muốn chết? Đừng vội, lát nữa ta sẽ đưa người đi bầu bạn với chồng ngươi!"

Bên ngoài nhà máy, mấy tên tay sai đang hút thuốc lá. “Ngươi đi xem xem bên trong đã xong chưa? Bà già này lấy có 15 tỷ thôi mà sao phiền phức thế “Anh đi đi, tôi còn đang hút thuốc “Nếu không phải vì tiền, ai thèm làm những chuyện thất đức như thế này chứ

Mấy tên tay sai vừa phàn nàn vừa hút thuốc, tàn thuốc lá rơi xuống bốc cháy mù mịt, chúng quên mất rằng xung quanh nhà máy đều phủ đầy xăng “Sao hôm nay trời nóng thế?"

Một tên tay sai cảm thấy phía sau lưng nóng bừng, hắn ta đang định cởi áo ra thì nhìn thấy ngọn lửa đang bùng cháy phía sau, hắn ta hoảng sợ vội vàng ném điều thuốc xuống và bỏ chạy thật xa!

Mấy tên tay sai còn lại dập lửa rất lâu nhưng không thể nào dập tắt nổi, bởi vì điểm bắt lửa của xăng rất thấp nên ngọn lửa ngày càng cháy lớn hơn l “Bỏ đi bỏ đi! Mau đi thôi!" "Này! Chảy rồi! Mau chạy đi

Ngụy Trân Vân run rẩy, nhìn đám cháy lớn bao quanh bên ngoài nhà máy

Tên tay sai cầm súng chĩa vào đầu Mộ Vi Lan cầm lấy chiếc vali và nhanh chóng bỏ chạy, Ngụy Trần Vân quát lên: “Người đứng lại cho ta!

Hắn ta không nghe, Ngụy Trân Vân bằn thắng vào lưng hắn

Hắn ta cầm chiếc vali và ngã xuống đất.

Ngụy Trân Vân nhìn ngọn lửa bên ngoài ngày càng lớn, ảnh mắt bà ta dữ tợn, cầm súng chĩa về phía Tổng Yến Trầm: "Bây giờ ta sẽ tiền người lên đường!" Phó Hàn Tranh nằm trên mặt đất, từ từ mở đôi mắt đen láy ra, cách cánh tay anh có một khẩu súng bạc, đó chính là khẩu súng của tên tay sai kia.

Khi Ngụy Trân Vân bần Tổng Yến Trầm, cơ thể Tổng Yến Trầm rung lên, nhưng không ngã xuống

Ngụy Trân Vân bàng hoàng, lúc này, Phó Hàn Tranh nhanh chóng nhặt khẩu súng dưới đất lên và bắn thẳng vào tay đang cầm súng của Ngụy Trân Vân "A--!"

Khẩu súng trong tay Ngụy Trân Vân rơi xuống đất, tay phải bà ta rỉ máu!

Phó Hàn Tranh cầm súng sải bước về phía bà ta, ánh mắt anh ngập tràn sát khí

Mộ Vi Lan ngây ngốc nhìn anh, vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, cô khóc lóc: "Hàn Tranh, anh chưa chết! Tốt quá rồi, anh thực sự chưa chết!” ta!

Ngụy Trân Vân lạnh lùng nói: "Không hổ danh là những kẻ xảo quyệt, các người còn mặc áo chống đạn. " “Giao chìa khóa ra đây!" Phó Hàn Tranh ra lệnh. Giả Vân Trần giả ngu: “Chìa khóa? Chìa khóa gì?”

Phó Hàn Tranh tức giận tột đỉnh, anh di súng vào đầu bà ta “Bà còn dám giở trò, bà có tin tôi bàn chết bà không

Tay của Mộ Vi Lan bị quần xích quanh cột nhà, phải cần chia khóa để mở, nếu không sẽ rất khó để tháo ra.

Ngụy Trần Vân ra vẻ không sợ chết, bà ta khiêu khích anh: "Ngươi bắn chết ta đi, như vậy ngươi sẽ không bao giờ lấy được chìa khóa! Còn vợ người chỉ có thể ngồi đây chờ bị thiêu sống!" Phó Hàn Tranh phẫn nộ trừng mắt nhìn bà ta: "Ngụy Trần

Vận!” Tổng Yên Trầm lôi Ngụy Trân Vân và trói bà ta lại, anh nói với Phó Hàn Tranh: “Tôi tìm chìa khóa, anh tìm xem có thứ gì có thể đập vỡ khỏa này không!"

Phó Hàn Tranh ném súng xuống đất, đôi mắt sắc bén nhanh chóng nhìn xung quanh nhà máy, trong góc có một ống thép Phó Hàn Tranh nhặt ống thép lên, đập mạnh vào dây xích sắt, tiếng va chạm rất lớn và chói tai, màng nhĩ của Mộ Vi Lan như thế sắp nổ tung Phó Hàn Tranh nhìn vết thương trên mặt cô vẫn đang chảy máu, bàn tay bẩn thỉu và trái tim anh cùng run lên: "Tiểu Lan, em ôm tại chịu đựng một chút, cổ chịu đựng một chút thôi.

Mộ Vi Lan ngoan ngoãn bịt tai lại, Phó Hàn Tranh dùng hết sức đập dây xích sắt, nhưng dây xích không hề nhúc nhích. Phó Hàn Tranh bực bội ném ống thép sang một bên, cầm súng bắn vào sợi dây xích, nhưng viên đạn chỉ chạm vào bề mặt của dây xích sắt, suýt chút nữa còn bật ngược lại

Ngụy Trần Vân giễu cợt nói: "Đừng lãng phí sức lực nữa! Sức mạnh của loại súng bình thường này không thể làm đứt dây xích sắt được đầu

Mộ Vi Lan nhìn Phó Hàn Tranh với đôi mắt đẫm nước mắt, cô cần môi nói: "Hàn Tranh, lửa lớn rồi, anh và anh trai em mau chạy đi, nếu hai người tiếp tục ở lại đây, lát nữa không những em không thoát ra được mà đến cả hai người cũng không thể chạy thoát. Hai người mau đi đi."

Mặc dù lời nói của cô rất trơn tru, nhưng giọng cô lại đang run rầy, có rất sợ hãi,

Hai mặt Phó Hàn Tranh đỏ hoe, anh quỳ gối xuống trước mặt Mộ Vi Lan, lấy trong túi ra một chiếc khăn tay sạch và giúp cô lau vết máu trên mặt: “Đừng sợ, anh không đi. Em đừng khóc, cảnh sát và đội cứu hỏa sắp đến rồi. Đợi bọn họ đến, lửa được dập tắt sẽ không sao nữa, Tiểu Lan."

Mộ Vi Lan ngước nhìn anh, nước mắt chảy dài, có đẩy vai anh ra: "Anh mau chạy đi. Anh mau đi gọi đội cứu hỏa và cảnh sát! Anh mau đi tìm người cứu em đi!

Phó Hàn Tranh ôm chặt cô vào lòng: “Anh không anh sẽ không đi đâu cả, anh ở đây cùng em!"

Người thông minh như Phó Hàn Tranh làm sao không hiểu đó chỉ là cái cớ của cô, cô chỉ muốn anh ra ngoài trước mà thôi. “Phó Hàn Tranh, anh mau chạy đi! Xin anh đấy!”

Mộ Vi Lan nhìn lấy ngọn lửa lan vào bên trong, cô ra sức đẩy anh, nhưng vòng tay của anh giống như một bức tường đồng vững chắc, cô không thể nào đẩy ra được, đành bất lực van xin anh rời đi.

Tổng Yến Trầm tìm mấy lượt cũng không tìm thấy chìa khóa trên người Ngụy Trần Vân, sự kiên nhẫn và lý trí của anh cũng cạn kiệt, anh gầm lên dữ dội: “Ngụy Trân Vân, tôi cho bà một cơ hội cuối cùng! Chìa khóa để ở đâu!”

Ngụy Trần Vân cười điên cuồng: "Chìa khóa ta vứt xuống cống ở bên ngoài rồi! Người có bản lĩnh thì tìm về đi! Hahahahaha...."

Tống Yến Trầm nheo mắt: "Tôi ra ngoài tìm chìa khóa

Phó Hàn Tranh nhẹ nhàng lau nước mắt cho Mộ Vi Lan, xót xa nói: "Đừng khóc, em còn khóc nữa sẽ nhiễm trùng vết thương trên mặt đấy."

Mộ Vi Lan ôm cổ anh: “Hàn Tranh..."

Phó Hàn Tranh vẫn ôm chặt cô, anh nhắm mắt nói: "Đừng sợ, sẽ có người tới cứu chúng ta"

Ngọn lửa ngày càng lớn, nhiệt độ trong nhà máy cũng tăng

Ngụy Trần Vân bò dưới đất, năm lấy một túi bột cao.

Đôi mắt đen của Phó Hàn Tranh run lên, nhưng đã không kịp ngăn cản bà ta, Ngụy Trần Vân ném túi bột vào trong đám lửa lón!

Phó Hàn Tranh ôm chặt Mộ Vi Lan và đẻ xuống đất, anh ôm chặt cô trong lòng!

Cả nhà máy nổ tung

Mộ Vi Lan cảm nhận rõ sự rung chuyển của mặt đất, người đàn ông đang ôm chặt lấy cô, khó khăn nói bên tại cô: “Tiểu Lan, đừng sợ, anh ở đây ——"