Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 353: Vị vua tàn bạo của châu Á




Buổi sáng hôm sau, khi trời sáng, máy bay hạ cảnh, đáp xuống Nam thành, Tống Yến Trầm đi đến gõ cửa, nhưng bên trong không có động tĩnh gì.

Tổng Yến Trầm đành bảo tiếp viên hàng không mở cửa ra, kết quả cửa vừa mở, Tổng Yến Trầm liền nhìn thấy hai cô gái đang ôm nhau ngủ.

Tiếp viên hàng không liền không nhịn được cười, "Hai cô gái này tình cảm thật tốt."

Tổng Yến Trầm dường như nhận thức được có chỗ gì đó không đúng, sắc mặt tối sầm lại, lông mày cũng cau chặt.

Côn Dã chạy đến, cũng nhìn thấy cảnh tượng này, nghĩ đến tin tức có liên quan đến "tình yêu đồng giới gần đây đang hot, bất giác cảm thấy ớn lạnh, suy cho cùng anh ấy cũng là một người đàn ông thực thụ. ***

Sau khi xuống máy bay, tình cảm của Diệp Hi và Mô Vị Lan văn tốt như cũ, hai người tay trong tay đi lên phía trước, hoàn toàn không để ý đến Tống Yên Trầm và Cồn Da ở đằng sau. Còn Dà sở lên mũi, liếc nhìn hai cô gái đang đi trước mặt, hạ thấp giọng hỏi Tống Yên Trầm, "Cậu chủ hai, anh nói xem... cô Hi và cô Mộ tối hôm qua chắc sẽ không

Còn Dã giơ hai ngón tay trò đối nhau, biểu thị ý den toi.

Tổng Yến Trầm chau mày chặt hone, “Đầu óc anh sâu sắc như vậy, thẳng thắn từ chức rồi đi viết tiểu thuyết cũng được."

Còn Dã ôm vào sau đầu, thật muốn tát cho mình một cái.

Cô Hi này, là bạn gái của cậu chủ hai, còn về cô Mộ, là em gái ruột mới nhận của cậu chủ hai, hai người này nếu như thật sự yêu nhau, thì anh ấy cũng không thể thẳng thắn nói với cậu chủ hai, trái tim của cậu chủ hai chắc chắc sẽ vỡ tan thành trăm mảnh.

Một bên là bạn gái của mình, một bên là em gái ruột của mình, tình huống này... quả là mê hoặc.

Lên xe, theo lẽ đương nhiên, Côn Dã lại xe, Diệp H kéo Mộ Vị Lan trực tiếp ngồi vào phía sau xe, đó có nghĩa là muốn Tổng Yến Trăm ngồi trên ghế phụ lái.

Nhưng Tổng Yến Trầm lại mở cửa xe bên phía Môi Vi Lan ra, giọng nói trầm tính lịch sự nói: "Tiểu Tiểu anh có chuyện muốn nói với Hi Hi, em ngồi ở ghế phụ lại đi.

Mộ Vị Lan đương nhiên sẽ không làm một cái bóng đèn cực lớn, thức thời chạy đến chỗ ghế phụ lái.

Chiếc xe Bentley màu đen được lái một cách ổn định, ánh mắt của Mộ Vì Lan nhìn ra ngoài cửa sổ xe, lúc trước khi cô còn nhỏ đã từng đến Nam thành du lịch, cũng giống như Bắc thành, là một thành phố phát triển, rất phồn vinh, một bắc một nam, Nam thành cách Bắc thành có chút xa, đi máy bay cũng phải mất hơn hai tiếng đồng hồ. Côn Dã quay sang nhìn cô đang trầm lặng, hỏi: "Cô Mộ, có phải cô có chút căng thẳng vì chút nữa phải gặp bà chủ không?" “Ừm, có một chút, dẫu sao tôi cũng chưa gặp bà ấy bao giờ. Trợ lý Côn, có thể nói cho tôi biết về chuyện của bà Cổ không?"

Côn Dã cười, nói: “Bà chủ tính tình rất tốt, rất hiền hậu, rất dễ chung sống, nên cô Mộ không cần quá căng thẳng đâu, vả lại, bà chủ vẫn luôn nhớ con gái tha thiết, gặp được cô còn vui mừng không tà được ấy chứ, cô không cần lo lắng phải tiếp xúc với bà chủ như thế nào, có là như nào thì cứ như vậy đi, tôi nghĩ bà chủ đều thích thôi. Con gái ruột của mình, yêu thương còn không hết ấy chứ “Không, tôi là hỏi chuyện của bà Cố và chúng cũ của bà ấy."

Nghe Tổng Yến Trầm nói, mẹ ruột của cô là Cổ Vũ Tình đã li hôn với chồng là Tống Nghị, cô muốn biết nguyên nhân bọn họ li hôn, cũng muốn biết bố ruột của cô là người như thế nào. “Chuyện này à… bà chủ và Tông Nghị... Ồ, Tống Nghị chính là bố ruột của cô và cậu chủ hai, nhưng mà Tống Nghị đã phụ lòng bà chủ, nên bây giờ cho dù là nhà họ Cổ hay là cậu chủ hai, đều không qua lại với Tống Nghị nữa, thậm chí là trạng thái thù địch và cạnh tranh. Có điều nếu như cô Mộ muốn biết chuyện của Tổng Nghị, thì vẫn là nên hỏi cậu chủ hai hoặc là bà chủ thì thích hợp hơn."

Mộ Vi Lan gật gật đầu, cũng không hỏi tiếp nữa, "Vậy chúng ta bây giờ là đang về nhà họ Cổ sao?” "Đúng vậy!"

Bắc thành, toà nhà Phó thị.

Trong phòng hội nghị, lạnh ngắt như tờ bầu không khi giống như đóng băng.

Boss gần đây, tính tình có chút kỳ lạ, lúc mở cuộc họp, thỉnh thoảng còn mất tập trung.

Từ Khôn dầy cửa bước vào, nói bên tại Phó Hiệu Boss, đã tìm thấy chiếc nhẫn đó rồi.

Phó Hiệu lúc này mới bình thường lại, "Tan họp trước đi.

Đợi các quản lý cấp cao ra khỏi phòng hội nghị, Từ Khôn mới đưa chiếc nhẫn kia cho anh ta, "Sai máy người tìm rất lâu mới tìm thấy trong bụi cỏ, tối hôm qua mưa cả đêm, nên bị ngập trong bùn đất. Nhưng may mà không mất."

Phó Hiệu nhìn chiếc nhẫn, ánh mắt trầm lặng thần tho.

Sao anh ta lại cảm giác được tâm trạng của mình sắp dụng hoà thành một thể với Phó Hàn Tranh chứ?

Đây rốt cuộc là tại sao? Lẽ nào là vì sự rời đi của Phó Tự Da sao?

Hay là nói... sự xuất hiện lần này của anh ta, chính là kết cục cuối cùng?

Nhìn vào chiếc nhẫn nam, trong đầu anh ta đột nhiên hiện ra vô số kí ức và hình ảnh, đầu lên cơn đau dữ dội, "Đeo chiếc nhân này vào, anh sẽ là người của em, sau này những người phụ nữ khác cũng không thể đạt được anh nữa.

Chiếc nhân của em mua, càng nhìn càng thấy hợp, có đẹp không Hàn Tranh?" "Mắt nhìn của em không tồi chứ, sau này anh không được phép tháo ra đâu đấy "A..."

Người đàn ông đau khổ ấn vào thái dương, bàn tay siết chặt chiếc nhẫn cưới đó, đốt ngón tay trở nên trắng bệch. “Cá voi cho dù có chết, cũng sẽ nuôi hệ tuần hoàn của đại dương trong hơn một trăm năm, đây có lẽ là sự ấm áp và món quà cuối cùng của cá voi để lại cho biển cà." “Phó Hàn Tranh, em yêu anh." “Hàn Tranh, anh sẽ đến Phi Lãnh Thuỷ đón em về nhà chứ?" “Hàn Tranh, anh là đang đùa với em sao? Em chưa từng nghĩ sẽ li hôn với anh."

Hàn Tranh, Hàn Tranh...

Phó Hiệu cảm giác được cơn đầu của não bộ càng lúc càng mãnh liệt, cũng càng lúc càng tế tại, đến cả ý thức và cảm quan của anh ta, cũng bắt đầu trở nên yếu ớt... thậm chí là mất đi “Boss! Boss! Bosst Anh sao thế g

Trước mắt Phó Hiệu là một màu đen, rồi ngất xỉu.

Nam thành.

Mộ Vi Lan vốn tưởng rằng về đến nhà họ Cố, thì có thể lập tức nhìn thấy bà Cổ, nhưng trong nhà ngoài người giúp việc ra, thì không còn ai khác.

Tổng Yến Trầm mờ miệng nói: "Mẹ đang ở bệnh viện, em và Hi Hi đi đường vất vả, cứ đi nghỉ ngơi trước đi, ngày mai anh sẽ đưa em đến bệnh viện thăm mẹ" “Bệnh viện? Bà Cổ bị ốm sao?"

Mộ Vi Lan tuy không có tình cảm gì với người mẹ ruột này, nhưng bà Cổ dẫu sao cũng là người thân có cùng huyết thống với cô, cô ít nhiều cũng có chút lo lắng.

Ảnh mắt của Tổng Yến Trầm trở nên u ám, chỉ gật đầu, không nói gì thêm, chỉ hỏi đám người giúp việc trong nhà: "Dì Dương, phòng ốc đã chuẩn bị xong chưa?" Dì Dương hiền hậu mìm cười, nói: “Phòng của cô

Hi vẫn luôn được giữ dặn dò phải quét dọn định kỳ, đồ trang trí cũng không hề động vào, nhưng phỏng của cô chủ vẫn chưa dọn dẹp xong, anh dặn dò phải chuyên tâm bố trí, nên thời gian có chút gấp, vẫn chưa kịp dọn dẹp. Nhưng mà ngày mai là có thể ở được rồi. Câu chủ hai, chỉ bằng tối nay cứ để cô chủ ở tạm với có Hi một đêm đi.”

Diệp Hi không có ý kiến gì, "Được thôi, Vi Lan, tối nay cô ngủ cùng tôi nhé."

Diệp Hi hy vọng, đợi qua mấy ngày nữa, cô ấy muốn chuyển ra ngoài, ở cùng một tầng với Tổng Yến Trầm cô ấy còn khó chịu, thì nói gì đến ở chung một phòng.

Tổng Yến Trầm nghe thấy lời nói này, liền nhớ đến cảnh tượng hai cô gái ôm nhau ngủ ở trên máy bay, lông mày chau lại, lạnh giọng nói: “Tiểu Tiểu vừa về nhà, em có thói quen đá chăn khi ngủ, nếu em bị lạnh cũng sẽ làm liên luỵ đến Tiểu Tiểu, tối nay em ngủ cùng anh, rồi nhường phòng của em cho Tiểu Tiểu ngủ.

Diệp Hi: “Tôi có thói quen đá chăn khi ngủ từ lúc nào thế? Sao tôi lại không biết chứ?" "Anh biết là được rồi.

Tống Yến Trám kéo Diệp Hi đang đứng bên cạnh

Mô Vị Lan lại. Mộ Vị Lan cong miệng lên, người anh trai này của có, có phải quá tàn bạo rồi không?

Nhưng cô lại không phải đàn ông.

Xem ra Diệp Hi nói không sai, người đàn ông này cũng quá là bá đạo rồi, còn hay ghen hơn cả Phó Hàn Tranh nữa, thực sự là vị vua tàn bạo nhất châu Á.