Bắc thành, bệnh viện.
Trong phòng bệnh, Diêu Chi Nguyệt mang đến một phần canh gà. "Anh đã li hôn xong với Mộ Vi Lan chưa? Em nói cho anh biết, em không thèm làm tiểu tam đâu."
Phó Hiệu dùng ánh mắt lạnh lùng sắc bén nhìn cô ta, nói: "Anh càng không muốn bị phóng viên tóm được tin tức anh ngoại tình." "Hừ, đó là tốt nhất.”
Bên ngoài phòng bệnh, vang lên tiếng gõ cửa. "Ai đấy?"
Hàn Linh xách theo một hộp giữ nhiệt đi vào phòng bệnh, thì nhìn thấy một người phụ nữ khác đang ngồi bên cạnh giường bệnh. "Hàn Tranh, đây là
Diệu Chi Nguyệt tự nhiên đứng dậy, “Xin chào, tôi là Diệu Chỉ Nguyệt, vị hôn thê của Phó Hàn Tranh Con mắt đen của Phó Hiệu sáng lên, nhưng lại không nói gì.
Hàn Linh nhớn mày, bạt cười nói: “Cô Diệu, cô đang đùa gì thế
Diêu Chỉ Nguyệt chau mày, không một chút để tâm nói: “Nếu không tin, thì cô hỏi anh ấy đi.
Hàn Linh mím môi hỏi: "Hàn Tranh, đây rốt cuộc là chuyện gì thế?” “Tôi đã li hôn với Mộ Vì Lan rồi, cô Diêu này đây, là đối tượng sắp kết hôn của tôi."
Bàn tay đang xách hộp giữ nhiệt của Hàn Linh, siết chặt thêm một chút.
Đuổi được một Mộ Vi Lan đi, vậy mà nửa đường lại xuất thêm thêm một Diệu Chi Nguyệt "Hàn Tranh, tôi đã hầm canh xương cũ từ mà anh thích ăn nhất cho anh, anh có muốn thử không. "Tôi đã ăn rồi." Phản ứng của Phó Hiệu rất lạnh nhạt.
Diêu Chỉ Nguyệt khoanh tay, kiêu ngạo nói: "Cô Hàn, nếu tôi là cô, tôi sẽ không mặt dày đến mức cứ ở lại đây không chịu đi đâu, tôi sẽ rất biết điều mà rời khỏi đây. “Col Hàn Linh căn chặt môi, cơn tức giận trong lòng không được trút ra, sắc mặt hơi hơi đó.
Hàn Linh nhìn về phía Phó Hàn Tranh đang nằm trên giường bệnh, vẫn không có ý định mở miệng nói thay cô ta, sắc mặt lại càng thêm khó chịu.
Cho đến khi Hàn Kinh ra khỏi bệnh viện, thì mới phát hiện chuyện này có chút kỳ lạ.
Phó Hàn Tranh mà cô ta quen biết, sẽ không vì một bản báo cáo giám định cha con, mà li hôn với Mộ Vi Lan, chuyện này thậm chí vẫn chưa truyền ra ngoài Bắc thành, Phó Hàn Tranh sao lại nhanh chóng li hôn với Mộ Vi Lan như vậy chứ?
Hàn Tranh quan tâm Mộ Vi Lan như thế, sao có
Lẽ nào... người vừa nãy kia, vốn dĩ không phải Hàn the...
Tranh?
Anh ta là... Phó Hiệu sao?
Phí Lãnh Thuý, sáng sớm.
Mộ Vi Lan dậy sớm, dự định đi siêu thị ở gần đó mua thức ăn, vừa ra khỏi cầu thang, thì bị người khác dùng dao kể lên cổ.
Mộ Vị Lan đầu tiên là vùng vậy, nhưng bên tại lại là giọng nói cảnh cáo vô cùng hung dữ “Đừng có động day!" "Anh là ai?"
Mộ Vi Lan không dám thờ mạnh, sợ hãi đến mức cả trái tim đều đang run rẩy. "Tôi là ai cô khôn cần biết! Cô chỉ cần biết, tôi là đến để lấy đi tính mạng của cô là được rồi! Lại đây: Ngoan ngoãn lên xe
Mộ Vị Lan sợ hãi đến nỗi mặt mũi trắng bệch, cô bị cưỡng ép đi về phía một chiếc xe màu đen, vào lúc cô tưởng rằng mình không được cứu nữa, người đàn ông cưỡng ép cô đột nhiên kêu đau một tiếng, con dao đang kể lên cổ của cô cũng rơi xuống đất, người đàn ông bị khống chế dưới đất.
Mộ Vị Lan quay người lại nhìn, thì nhìn thấy hai người đàn ông cơ thể cường tráng đang đè chặt tên tội đồ đeo khẩu trang bắt cóc cô kia xuống dưới đất. “Trói lại, giao cho cậu chủ hai. “Cô Mộ, cô hoảng sợ rồi."
Đầu óc của Mộ Vi Lan vẫn chưa hồi phục lại bình thường, chỉ sửng sở lắc lắc đầu, một chiếc xe Lincoln bàn dài màu đen đang lái vào khu nhà ở.
Tổng Yến Trầm và Côn Dã bước xuống xe, đi về phía Mô Vi Lan.
Tổng Yến Trầm ánh mắt nghiêm nghị nhìn tên tôi để dưới đất: "Chuyện gì thế?"
Vệ sĩ lấy giày da giảm mạnh lên bàn tay của tên tội đồ kia, "Nói! Anh là người của ai!” "Là là một người phụ nữ họ Nguy
Quả nhiên là người của Nguye Trân Vận sai đến. Vệ sĩ hỏi: “Cậu chủ hai, xử lí như thế nào đây?"
Tổng Yến Trầm chau mày lại, ngồi xổm xuống, nhìn vào tên tội đồ đang bị đè dưới đất, nói: “Nguy Trần Vận trả cho anh giả như nào?" "Hai, hai trăm năm mươi đô la Mỹ "Tôi cho anh giá gấp ba lần, nói với Ngụy Trần Vân, anh đã hoàn thành xong nhiệm vụ.
Tên tôi đồ run rẩy nói: “Thật, thật sao?" “Nhưng nếu như anh lộ tẩy hoặc là dám lừa tôi, thì không những không nhìn thấy tiền, mà đến cả mặt trời anh cũng đừng hòng nhìn thấy
Hắn ta bị dọa đến nỗi mặt không còn chút màu máu nào, “Vâng... vâng... tôi nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ Đợi sau khi tên tội đồ đó được thà đi, Tổng Yên Trầm nhẹ nhàng hỏi: "Không sao chứ?"
Rù mắt, thì nhìn thấy trên cổ Mộ VÌ Lan có một vết máu nhỏ dài
Giờ tay, lấy ngón tay chạm vào, thì Mộ Vi Lan đầu lùi lại phía sau. "Tôi đưa cô đến bệnh viện."
Mộ Vi Lan sở lên cổ, "Không cần đến bệnh viện đầu, tôi về nhà tự mình băng bỏ một chút là được rồi.” "Tôi không yên tâm.
Mộ Vì Lan đơ ra vài giây.
Tổng Yên Trầm hỏi: “Sao thế? Còn có chỗ nào không thoải mái sao?"
Cô lắc lắc đầu, hé miệng, nói: “Sau khi bố tôi mất, chỉ có Hàn Tranh quan tâm tôi như vậy."
Tống Yến Trầm cũng đơ ra, sau đó mở miệng nói: “Tôi là người thân của cô, sau này tôi sẽ quan tâm cô
Tổng Yên Trầm chia cánh tay dài ra, nắm chặt vào vai của Mộ Vi Lan, đưa cô đi đến cạnh chiếc xe.
Bắc thành, đêm muộn.
Trong phòng bệnh, Phó Hiệu nhận được một cuộc điện thoại, số máy đến từ Firenze
Người đầu tiên mà anh ta nghĩ đến, là Mộ Vi Lan.
Khi nghe máy, đầu dây bên kia lại là giọng nói của một người đàn ông. “Tổng giám đốc Phó, anh bảo tôi theo dõi động tĩnh của cô Mộ, hai ngày nay, cô Mộ thường qua lại rất thân mật với một người đàn ông. Tôi đã chụp ảnh lại, và gửi vào hòm thư của anh rồi."
Phó Hiệu vô cùng khinh thường, sau khi cúp máy, ngâm nga một tiếng, “Phó Hàn Tranh cũng thật là yêu vợ đấy nhỉ.
Nhưng sau vài giây, Phó Hiệu lại không kìm được mở hòm thư ra, ấn vào tập thư đó.
Trong bức ảnh, người đàn ông chìa tay chạm lên cổ của Mộ Vi Lan, nắm vào vai của Mộ Vi Lan, cử chỉ của hai người đã hoàn toàn vượt quá mức độ bạn bè bình thường nên có
Bất giác, trong lòng Phó Hiệu có chút khó chịu. không biết là phản ứng của Phó Hàn Tranh, hay là của anh ta nữa.
Cặp lông mày đẹp đẽ, bỗng cau chặt lại.
Phó Hiệu trực tiếp tắt điện thoại đi, thậm chí còn ném điện thoại lên trên sofa ở bên cạnh, nhưng sau một phút, anh ta lại lấy điện thoại lại, gọi lại cho người vừa gọi đến kia.
Tổng giám đốc Phó, anh còn có gì dặn dò sao?". “Tiếp tục theo dõi, có bất cứ tình hình gì báo lại ngày cho tôi "Vâng."
Sau khi dặn dò xong, Phó Hiệu cứ cảm thấy kỳ lạ.
Anh ta lại không phải là Phó Hàn Tranh, tại sao phải sai người theo dõi nhất cử nhất động của Mộ Vi Lan chứ? ông hồ, người phụ nữ đó nếu như biết anh ta bây giờ chi phối cơ thể của Phó Hàn Tranh, e là sẽ không ngại xa xôi mà bay về, để giết chết anh ta.
Mộ Vi Lan bây giờ càng có đỗ mới, thì càng có lợi đối với anh ta.
Chỉ cần cô có đổ mới, thì sẽ không thể quay lại Bắc thành nữa.
Nhưng bây giờ, tâm trạng kỳ lạ này của anh ta, rốt cuộc là thế nào chứ
Sau khi anh ta nhìn thấy những bức ảnh này, lại vì Phó Hàn Tranh mà có một chút bất an. Trong bệnh viện tử của Phi Lãnh Thuỷ.
Bác sĩ nước ngoài dùng tiếng Anh lưu loát nói: "Cô Mô không có trở ngại gì lớn, vết thương trên có cũng không chạm đến tính mạch, bồi thuốc đúng giờ trước khi đóng vảy đừng để chạm vào nước là được "
Tống yên Trầm gật gật đầu, "Cảm ơn"
Đợi bác sĩ ra khỏi phòng khử trùng, Mộ Vi Lan đang ngồi, Tống Yến Trầm ngồi xuống trước mặt cô, quan tâm hỏi: "Còn đau không?" "Không đau rồi, anh Tổng, cảm ơn anh, nếu không phải anh, tôi bây giờ có thể đã mất mạng rồi." "Không cần cảm ơn anh, anh nói rồi, chúng là là người thân có quan hệ huyết thống, và lại, nếu không phải là vì anh tìm thấy em, thì hôm nay em cũng không phải chịu kinh sợ"
Mộ Vi Lan hơi hơi chau mày, không hiểu hỏi: "Rất cuộc là ai muốn giết tôi chứ?" “Là Ngụy Trần Vân. Vợ hai của bố chúng ta. Năm đó, cũng là bà ta sai người ôm em đi. Tiểu Tiểu, anh và mẹ vẫn luôn tìm kiếm em, thật lòng xin lỗi, bây giờ mới tìm được em." "Tiểu Tiểu 2 “Ừm, khi em vẫn còn ở trong bụng mẹ, mẹ đã đặt cho em cái tên Tổng Ngôn Tiểu. Vì vậy em vốn đi tên là Tổng Ngôn Tiểu, lấy từ ngôn tiểu yến yến, mẹ hy vọng hai chúng ta sẽ luôn được vui vẻ. “Tống Ngôn Tiểu