Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 344: Từ trên trời rơi xuống một người anh ruột




Trong một bệnh viện tư cao cấp ở Phi Lãnh Thuỷ.

Mộ Vi Lan ngủ mê man, không có bất kì ý thức nào với môi trường xung quanh. “Kết quả so sánh nhanh nhất là bao giờ có?" "Nhanh nhất là trước buổi chiều ngày mai, cậu chủ hai Trầm yên tâm, có kết quả, tôi sẽ lập tức thông báo cho anh." ***

Trên đường về, Côn Dã từ trong gương chiều hậu nhìn cô gái đang dựa lên vai của Tổng Yến Trắm, trêu chọc nói: "Cậu chủ hai, cô gái này cũng thật là to gan, say thành như này, bị hai người đàn ông lạ mặt đưa lên xe, không có bất kì phản ứng gì. Cũng may chúng ta không phải người xấu. Nhưng mà cậu chủ hai, phản ứng khi say của cô gái này, thực sự rất giống với cô Hi." Tổng Yến Trầm co mắt lại, nhìn vào người con gái dựa vào vai anh ấy ngủ say đến nói không có một chút phòng bị, ánh mắt hơi hơi trầm xuống, điểm tĩnh nói: “Tra được hành tung của Hi Hi chưa?" "Nói ra cũng trùng hợp, cô Hi cũng đang ở Firenze, tôi đã sai rất nhiều người đi tìm cô Hi rồi, cậu chủ hai anh yên tâm, muộn nhất là tối mai, là anh có thể gặp được cô Hi

Tổng Yên Trầm cong miệng lên, ánh mắt loé lên vẻ vui mừng và yên tâm.

Cô gái dựa lên vai anh ấy, sà vào trong lòng anh ấy, lầm bầm: “Em lạnh... Hàn Tranh... ôm em đi..." Cô gái này, nói không chứng thực sự là thiên kim của nhà họ Tống!

Tổng Yến Trầm đem cái chăn ở trên xe đắp lên người Mộ Vi Lan, "Còn lạnh không?" "Ừm... đỡ hơn rồi... Hàn Tranh... anh thật ấm áp.. Mộ Vi Lan cười ngốc nghếch nói.

Cô uống say bí tỉ, trong mắt hay là trong lòng, toàn là Phó Hàn Tranh.

Rõ ràng người không nên nhớ đến nhất chính là người đàn ông đó “phó Hàn Tranh là ai?" Mộ Vi Lan nhằm mặt mỉm cười ngây ngốc, nhưng lại cười rất ngọt ngào, “Anh ấy là chúng tôi 10 lầ chồng cũ tôi, tôi haha... vừa li hôn với anh ấy" “Nếu đã không quên được anh ta, thì tại sao vẫn muốn li hôn với anh ta chứ?"

Mộ Vị Lan nghĩ đến chuyện đau lòng, dẹt mồm túi thân nói: "Là anh ấy muốn li hôn với tôi... tôi không muốn li hôn... nhưng tại sao anh ấy lại không cần tối nữa chứ? Anh ấy từng nói muốn mãi mãi ở bên cạnh tôi... nhưng tại sao người buông tay trước lại là anh ấy chứ?"

Tống Yến Trầm cười nhẹ một tiếng, "Vậy xem ra chúng ta đều gặp phải người không giữ lời hứa rồi."

Tống Yến Trầm nhìn xuống cô gái đang mê man ở trên vai, lại càng cảm thấy, cô gái này là em gái ruột của anh ấy. "Nhưng mà không sao, nếu như cô thực sự là người nhà họ Tống, tôi sẽ giúp cô trói cái người tên Phó Hàn Tranh mang đến trước mặt cô, mặc cho cô xử lí."

Mộ Vi Lan lúc này đã say ngất đi.

Tổng Yến Trầm nhìn ra cảnh đêm của ngày đông giá rét bên ngoài cửa sổ xe, trầm giọng nói: "Hi Hi đã rời xa tôi bao lâu rồi không biết là đang hỏi bản thân, hay là đang hồi

Còn Dà sững sở, do dự nói: “Có Hì chắc là đã rời xa anh khoảng một năm rồi." "Là 378 ngày"

Côn Dã thầm lặng than thở một tiếng trong lòng, cậu chủ hai si tình như vậy, sao lúc đầu cô Hi lại nhẫn tâm buông tay được chứ? "Cậu chủ hai, lần này anh tìm được cô Hi, vẫn là nên hung dữ một chút, độc ác một chút đi, nếu không thì cô Hi không biết sự lợi hại của anh e là lại muốn chạy trốn... Phụ nữ mà, có lúc cũng cần phải hù doạ một chút."

Tổng Yên Trầm trong chuyện phải trái, trước giờ uy tín nghiêm khắc, nhưng ở trước mặt Diệp Hi, lại trở nên dại khờ...

Tổng Yến Trầm giơ ngón tay thon dài lên, ấn vào giữa hai đầu lông mày, nhẹ nhàng than thở một tiếng, cuối cùng nói: “Tôi không nỡ hung dữ với cô ấy"

Cho dù mấy năm nay, cô ấy đã chạy trốn hết lần này đến lần khác, ngày một thậm tệ hơn, nhưng Tông Yến Trầm vẫn không nở đối xử độc ác với cô ấy.

Còn Dã chép miệng nói: "Cậu chủ hai, cho tới nội một câu anh không muốn nghe, tính tình cô Hì như vậy là do bị anh chiều hư đấy, nếu như đối người khác, đánh cũng đánh cho nghe lời rồi, cô Hi cô ấy có cái gì không vừa lòng, mỗi lần tìm về lại chạy mất, máu chất là cô Hì chạy ra ngoài làm gì thoải mái như ở bên cạnh anh chứ, mỗi lần cô ấy một mình ở bên ngoài gặp khó khăn, có lần nào không phải là câu chủ hai anh ám thẩm giúp cô ấy giải quyết chứ? Muốn tôi nói, cô Hi thực sự có chút không hiểu chuyện " "Im miệng" Tống Yến Trầm con mắt lạnh lại, ánh mắt toát lên ánh sáng nguy hiểm và sắc bén.

Còn Dã nuốt nước miếng, không dám nói tiếp nữa, trong lòng tuy có chút bất mãn, nhưng chỉ mím môi, uể oải trả lời: “Vâng."

Tổng Yên Trầm hạ lệnh nói: "Sau này không được nói những lời khó nghe này nữa, càng không được nói trước mặt Hi Hi "Vâng, cậu chủ hai.

Tống Yến Trầm nhắm mắt lại, bên tai vang lên giọng nói của Diệp Di. “Tống Yến Trầm, những thứ anh nợ tôi, cũng chỉ là lợi lãi mà thôi!"

Lúc Mộ Vi Lan tỉnh lại, đã là 11 giờ trưa ngày hôm sau.

Cô ôm đầu từ trên giường bò dậy, đầu rất đầu, ký ức cũng rất hỗn loạn.

Cô nhớ, tối hôm qua sau khi cô ký tên vào bản hợp đồng li hôn, liền đi đến quán bar, sau đó cô ở quán bar... cô không nhớ mình đã về căn hộ như thế nào.

Hợp đồng li hôn...

Đầu giống như bị một cây kim chọc vào, cô với vàng lật chăn lên bước xuống giường, chạy đến cạnh sofa, lật tìm bàn hợp đồng đã kí tên

Cô nhìn ngơ ngác, say xin sẽ khiến cho người ta nhất thời quên đi chuyện đau lòng, nhưng khi bạn tỉnh lại, vẫn sẽ buồn, vẫn sẽ đau lòng.

Cô cầm hợp đồng li hôn, ngồi bệt xuống sofa, ngẩn ngơ một hồi rất lâu.

Cô mở vòng bạn bè trên wechat của Phó Hàn Tranh ra, nhìn thấy trong vòng bạn bè sạch sẽ của anh, chỉ đăng hai bài đăng, toàn bộ đều là bài đăng có liên quan đến cô.

Một bài là khoe giấy chứng nhận kết hôn của bọn họ, một bài là khoe bữa ăn sáng yêu thích của cô làm cho anh.

Đã từng, cô cảm nhận rõ ràng được anh yêu có như thế nào, sao bây giờ nói không yêu thì lại không yêu được luôn chứ

Cái gọi là yêu này, cũng thật là đến nhanh, mà đi cũng nhanh.

Mộ Vi Lan gượng cười một tiếng, sụt sịt mũi, cầm bản hợp đồng li hôn, đi đến bên cạnh máy fax...

Sau khi ông Phó nhận được bản fax của Mộ Ví Lan, liền thẳng thắn đưa bản hợp đồng đã ký tên giao cho Phó Hiệu "Bây giờ cô ấy đã ký tên rồi, con thực sự quyết định li hôn với cô ấy sao?"

Phó Hiệu liếc nhìn vào bản hợp đồng li hôn đã được ký tên kia, không một chút biểu cảm gì nói: “Đương nhiên, bố, cái này bố không cần lo lắng. Nhưng mà may là con với cô ta vẫn luôn là hôn nhân ẩn, nên xử lí chuyện này cũng không phiền phức."

Ông Phó thấy anh ta đã hạ quyết định, không nói gì thêm nữa, chỉ nhắc nhở nói: “Bên phía tiểu Đường Đậu, con phải quan tâm nhiều một chút, tạm thời vẫn là đừng nói cho con bé biết chuyện này, con bé rất thích Mộ Vi Lan" "Con sẽ có chừng mực. Phí Lãnh Thuỷ "Alo, cầu Trầm, báo cáo kết quả so sánh gen có

Mộ Vi Lan vừa tắm rửa xong, thì chuông cửa reo lên.

Vừa mở cửa, cô liền nhìn thấy hai người đàn ông là mặt đang đứng ở cửa. "Các anh là…..

Tổng Yến Trầm hơi hơi mim cười, vô cùng lịch sử nói: "Cô Mộ không nhớ tôi rồi sao? Chúng ta đã từng gặp nhau, ở trên máy bay"

Mộ Vi Lan nhớ lại, muốn ghi nhớ người đàn ông như Tổng Yên Trầm vốn không khó, suy cho cùng chỉ dựa vào ngoại hình, Tống Yến Trầm chắc chắn thuộc thượng thừa, thuộc kiểu nhìn một lần khó quên. "Ồ, tôi nhớ ra rồi, nhưng... nhưng sao anh lại xuất hiện ở

Tống Yến Trầm chia một tay ra, Côn Dã ở phía sau đưa bản báo cáo đó đặt lên tay anh ấy.

Tống Yến Trầm đưa bản báo cáo đó cho Mộ Vi Lan: "Tôi nghĩ, chúng ta cần phải làm quen lại