Giang Thanh Việt nằm tay của Lục Hì Bao đi từ trong khách sạn ra, trên đường Lục Hi Bảo không nói gì, chỉ cúi mặt cúi đầu nhìn vào bàn tay to đang nằm lấy tay mình của Giang Thanh Việt.
Bọn họ như này... thì coi là người yêu chính thức rồi sao?
Nhưng anh ấy... hình như không nói câu đó.
Lúc đầu khi yêu Trì Quân, cũng là hồ đồ nên mới ở bên nhau, nhưng sau đó Trì Quân đá cô, lại bảo anh ta chưa từng nói cô ấy là bạn gái của tên khốn nạn ấy.
Tuy rằng trong lòng cảm thấy, Giang Thanh Việt không phải là loại người đó, nhưng Lục Hi Bảo vẫn có chút không chắc chắn và lo lắng. "Cái đó..."
Lục Hì Bảo vừa muốn lên tiếng nói chuyện, thi chuông điện thoại của Giang Thanh Việt reo lên.
Người đàn ông cầm điện thoại lên nhìn, Lục Hi Bảo dùng lúc cũng nhìn thấy, là tin nhân của Tuyết Li
Lục Hi Bào cắn môi, chau mày nói: “Anh văn thêm Tuyết Lì thật đấy à?"
Câu nói này, cứ có chút chua cay.
Giang Thanh Việt chau mày, “Không phải em đưa wechat của tôi giới thiệu cho người ta sao? Nếu đã là em giới thiệu, thì anh không thêm há có phải mất mặt em không?"
Còn đổ hết dau ấy! Người này còn có lí đấy!
Trời mới biết Lục Hì Bảo lúc đó không muốn đưa wechat của Giang Thanh Việt cho Tuyết Li như thế nào.
Chỉ là Tuyết Li là bạn đại học của cô ấy, lại là bạn cùng phòng bây giờ của cô ấy, hơn nữa căn phòng bọn họ thuê chung kia, Tuyết Li là người bỏ ra phần nhiều, nếu như chung sống không tốt, nếu như Tuyết Li chuyển đi, lúc đó cô ấy sẽ không tìm được bạn chung phòng, tiền thuê phòng cũng là vấn đề rất lớn.
Lục Hì Bảo bíu môi, lầm bầm nói: “Người ta thêm anh, anh liền thêm người ta à? Đàn ông các anh có phải đều không biết từ chối người đẹp không?
Lời nói này, càng nghe càng thấy chúa. Nhưng giọng điệu của Lục Hì Bảo công chúa, thi trong lòng Giang Thanh Việt càng dễ chịu. "Ghen rồi sao?
Lục Hi Bảo buông tay ra, tức giận nói: "Không thèm ghen."
Một mình tức giận chạy lên phía trước.
Giang Thanh Việt cong miệng, không thèm nhìn vào tin nhắn của Tuyết Lĩ gửi đến, liền thẳng thắn xoá cuộc trò chuyện đi, khoá màn hình lại, bỏ vào trong túi áo khoác.
Khi đuổi theo cô gái nhỏ bé, Giang Thanh Việt giờ tay kéo Lục Hi Bảo vào trong lòng, thấy sống mũi của cô ấy đỏ lên, hơi hơi chau mày trách móc: "Trời lạnh như này, chạy lung tung cái gì, ngoan ngoãn ở trong lòng anh"
Lục Hi Bảo miệng nói không lạnh, nhưng động tác lại rất trấn thành sà vào trong lòng Giang Thanh Việt, rủ mắt xuống, che đi sự xấu hổ và vui mừng.
Nhưng nghĩ lại, Lục Hỉ Bảo đột nhiên ý thức được một vấn đề rất đáng sợ, hỏi: "Chắc anh không phải vì để tiếp cận Tuyết Là nên mới ở cạnh em đầy chứ?"
Giang Thanh Việt giơ tay gỗ lên trán của cô ấy. Á đau
Giang Thanh Việt lạnh lùng nhìn vào khuôn mặt của cô ấy, "Nghĩ linh tinh gì thế
Lục Hì Bảo vên môi lên, không cho là đúng nói “Cũng không phải là chưa xảy ra. Lúc em học đại học, có rất nhiều bạn nam viết thư tình cho em đấy."
Giang Thanh Việt nghe tới đây, sắc mặt trở nên t ám.
Nhưng sau đó, Lục Hì Bảo ngửa mặt nhìn lên khuôn mặt anh tuấn của anh ấy cười, "Nhưng mà đều là viết choh Tuyết Li, em ở cùng kí túc xả với Tuyết Li, nên bọn họ đều sẽ nịnh nọt em, thậm chí sau khi mang đồ ăn sáng cho em còn cùng em nghe ngóng chuyện của Tuyết Li nữa."
Cứ nói cứ nói, Lục Hì Bảo có chút suy sụp củi mặt xuống, nói: “Vốn dĩ em còn tưởng rằng là sức hấp dẫn của em quả lớn, nên đã thu hút nhiều bạn nam như thế, kết quả đều là em ảo tưởng"
Giang Thanh Việt nhìn vào cái gáy trắng nón lộ ra bên ngoài của cô, rất muốn củi đầu xuống hôn.
Cuối cùng, lại thảo cái khăn nhung màu đen trên cổ của mình xuống, choàng lên cổ của Lục Hi Bảo. “Ấm quá" LỤC HÌ Bào than thở nói Giang Thành Việt quần cô ấy thành một cái bánh chung nhỏ, khuôn mặt tròn trình bị che đi nửa mặt, chi lộ ra một cặp mắt đen nháy có hồn. “Anh phải chúc mừng những người không có mắt."
Tại của Lục Hi Bào bị quấn chặt, lúc Giang Thanh Việt nói câu này, giọng nói lại không phải quá lớn, Lục Hi Bảo không nghe thấy, "Hà?"
Giang Thanh Việt chỉ chăm chú nhìn cô ấy, bàn tay to ôm chặt vào phần eo nhỏ nhắn của người con gái trước mặt, rồi kéo cô ấy vào trong lòng, trầm giọng nói: “Từ bây giờ trở đi, em chỉ có thể thu hút một mình anh."
Mặt của Lục Hi Bảo đỏ rực lên.
Cô ấy thực sự muốn nói cho Giang Thanh Việt biết, cô ấy không phải là cái bánh thơm gì, không thu hút được người khác giới.
Cô ấy đảo mắt một hồi lâu, cuối cùng lấy dũng khí, nhìn thẳng mặt anh ấy hỏi: “Bây giờ em... có được tính là bạn gái anh không?"
Giang Thanh Việt cảm thấy, cái câu hỏi của Lục Hi Bảo hỏi, rất có vấn đề về logic.
Cái gì mà được tính là hay không tỉnh là phải là phải, không phải là không phải, ở chỗ Giang Thanh Việt dây, không có bất kì quan hệ mơ hồ nào.
Người đàn ông củi người, đôi mắt nhìn chằm chấm vào khuôn mặt của cô ấy, vừa nghiêm túc lại rất dứt khoát nói một chữ "Phải "Vậy... vậy chúng ta bây giờ có tỉnh là đang hẹn hò không?" Lục Hi Bảo rất nhanh liền hỏi sang câu hỏi thứ hai.
Giang Thanh Việt rất không thích trả lời những câu hỏi ngu ngốc này, nhưng cô gái này nếu đã không chắc chắn như vậy, thì anh ấy cũng không đề bụng trả lời cô ấy, cho cô ấy ăn một viên an thần. “Phải, hôm nay thời gian của anh, đều dành cho em."
Lục Hì Bảo thở phào nhẹ nhõm, đồng thời, trái tim cũng cảm thấy ngọt ngoà và kích động.
Kiểu ngọt ngào này, trước kia cũng chưa từng lấy được từ chỗ Trì Quân.
Vì khi cô ấy yêu Trì Quân... thà nói là yêu, chỉ bằng nói là một bên tình nguyện.
Yêu đương là chuyện của hai người, nhưng khi có ấy ở bên cạnh Trì Quân, trước giờ chưa từng được Trì Quân khẳng định thân phân, Trì Quân cũng chưa từng quyết đoán thừa nhận có giống với Giang Thanh Việt. Lục Hì Bảo kiếng chân lên, hai tay ôm lấy cổ của anh ấy, ngứa có nhanh chóng hôn lên trên đôi môi hơi ẩm ướt của anh ấy, nói: "Tuy bây giờ em vẫn chưa làm rõ là em có thích anh hay không, nhưng anh yên tâm, anh đối tốt với em như vậy, em nhất định sẽ cố gắng thích anh, cũng sẽ cố gắng ở bên cạnh anh
Giang Thanh Việt nghe thấy lời nói này, không chỉ vui mừng, mà còn có chút muốn cười.
Anh ấy theo đuổi ngược một người con gái lúc nào thế? Hay là một người con gái có lẽ tạm thời không thích anh ấy.
Giang Thanh Việt hỏi: "Nếu như hôm nay đổi thành một người khác đối tốt với em như vậy, thì có phải em cũng sẽ cố gắng thích anh ta, cũng sẽ cố gắng ở bên cạnh anh ta không?" w"
Thấy cô ấy đơ người không đưa ra đáp án, trong lòng Giang Thanh Việt hơi giận.
Nhưng khi nhìn lại vào ánh mắt vô tội và biểu cảm ngây thơ của cô gái ở trước mặt, Giang Thanh Việt chi cảm thấy có chút bất lực.
Sao anh ấy lại nhìn trùng một khúc gỗ như này chů.
Giang Thanh Việt tự đi lên phía trước, Lực Hi Bắc đi theo phía sau anh ấy, yên lặng một hồi lâu mới lần bám nói: "Sao em lại biết chuyện nếu như được chứ em lại không phải Tuyết Li, ngày nào cũng có nhiều người theo đuổi như thế, khó khăn lắm mới gặp được một người đối tốt với em, chủ động theo đuổi em, còn ưu tú như này, em đương nhiên sẽ không từ chối. "
Giang Thanh Việt có miệng lại.
Cô gái này rõ ràng là đang khen anh ấy, nhưng sao anh ấy không thấy vui vẻ một chút nào chứ?
Giang Thanh Việt kéo cô ấy lại gần, hỏi: “Nếu như anh cũng thích Tuyết Li, thì em sẽ như thế nào?" “Không được!" Lục Hỉ Bảo lập tức từ chối.