“Vì Lan, coi như là bố gửi gắm con, cũng coi như là bố cầu xin con, đừng chủ động liên lạc với Hàn Tranh, được không? Tính cách của nó, con hiểu rõ hơn ai hết, cho dù các con có quan hệ huyết thống, cho dù thân phận của con có thể sẽ bị bại lộ, thì nó vẫn sẽ không từ bỏ. Nhưng nếu như nó thực sự không quan tâm đến hậu quả mà ở cạnh con, con biết rõ, có bao nhiều người sẽ phải chịu liên luỵ và tổn thương."
Mộ Vi Lan đỏ hoe đôi mắt, sụt sịt mũi, ra sức gật đầu, "Con biết rồi, bố. Con... con sẽ không liên lạc với Hàn Tranh dâu
Mộ Vi Lan đưa điện thoại ở trong túi cho ông Phó có nghĩa là mình sẽ không liên lạc với bất kì người nào ở Bắc thành nữa.
Ông Phó nhận lấy, nói: “Đến Firenze rồi, nhớ phải cẩn thận, dù sao cũng là nơi đất khách quê người, con một thân một mình, phải chú ý an toàn nhé. Con có muốn tìm việc làm hay không thì tuỳ con, nếu như không đủ tiền, thì gọi điện thoại cho tiểu Triệu, cách liên lạc với tiểu Triều, ở trong tôi cũng có
Trợ lý Triệu đứng phía sau ông Phó nói: “Bà chủ, có bất kì vấn đề gì, thì cô cứ gọi cho tôi mọi lúc mọi ndi."
Trong đại sảnh, vang lên tiếng thông báo “Xin chào quý khách yêu quý, chuyến bay mang biển hiệu LH654343 bay đến Firenze sắp đến giờ kiểm vé, xin mời đến cửa đăng ký xếp hàng kiểm vé."
Mộ Vi Lan siết chặt vào cái túi da bò trên tay, cắn môi nói, “Vậy... vậy con đi đây." "Di di."
Ông Phó cầm cây gậy đứng ở đó đưa mắt nhìn theo cô, Mộ Vi Lan vừa quay người, nước mắt liền không kiềm chế được mà rơi xuống.
Lần trước ra nước ngoài, là vào ba năm trước.
Lúc đó bố đã đi rồi, cô bị hai mẹ con Thầm Thu đuổi ra khỏi biệt thự nhà họ Mộ, chẳng có gì trong tay, khi đó rời khỏi Bắc thành, cô mất hết ý chí, trước giờ chưa từng có một chút lưu niệm gì, chỉ nghĩ, rời ra cái nơi đau thương này nhanh một chút, thậm chí còn nghĩ, sẽ không quay lại nữa.
Nhưng lần này, cô lại không nở một tí nào,
Cô giơ tay lên lau nước mắt, dừng bước chân lại, quay người nói với ông Phó "Bổ, tiểu Đường Đầu gửi gắm cho bố chăm sóc nhé " "Con yên tâm đi, tiểu Đường Đậu bố sẽ chăm sóc, dạy bào nó thật tốt.”
Nước mắt, không ngừng rơi xuống.
Cô siết chặt chiếc nhẫn trên ngón áp út, chi cảm thấy lồng ngực rất bí bách, đau đớn, không quay đầu lại nữa, chảy thẳng vào trong sảnh chờ.
Phó Chính Viễn nhìn bóng lưng rời đi của Mộ Ví Lan, rồi than thở một tiếng.
Trợ lý Triệu lo lắng hỏi: “Chủ tịch, nếu như tổng giám đốc Phó hỏi, thì ông định nói như thế nào?" "Nên nói như thế nào, nói như thế nào, nó không phải là người hồ đồ, sẽ không thể không biết hậu quả của việc nó cố chấp ở bên cạnh Vi Lan là gì.”
Trên máy bay, Mộ Vi Lan tựa vào bên cửa máy bay, ôm lấy cái túi da bò kia, rơi nước mắt một hồi lâu, khóc đến nỗi choáng váng, rồi ngủ một giấc dài.
Đợi đến khi tỉnh lại, thì trời bên ngoài cũng đã tới, bên tại có một chút tiếng ẩm.
Mộ Vi Lan nhìn giờ, đã là tám giờ tối rồi,
Giá này, chác Hàn Tranh đã về nhà, phát hiện không thấy cô rồi đúng không?
Chắc anh sẽ nóng với đi khắp nơi tìm cô
Vừa nghĩ đến đây, Mộ Vi Lan không kìm được lòng lại rơi nước mắt.
Đột nhiên, bên cạnh đưa đến một chiếc khăn tay sạch sẽ.
Mộ Vi Lan sửng sở, đưa mắt lên nhìn.
Đối phương là một chàng trai phương Đông anh tuán lich su. "Cam lay di."
Chàng trai phương Đông đưa khăn tay cho cô, giọng nói của anh ấy cũng rất dễ nghe, chỉ là trong lòng Mộ Vi Lan, người có tuyệt vời như thế nào đi nữa, cũng đều không sánh được với Phó Hàn Tranh nhà cô
Mộ Vi Lan ma quỷ xui khiến nhận lấy chiếc khăn tay, "Cam on."
Chàng trai phương Đông không nói gì với cô nữa, mà mở máy tính ra, ngón tay thon dài lưu loát tiếp tục gõ lên bàn phím.
Mộ Vi Lan lau nước mắt, sau đó mờ cái túi da bò ra.
Trong túi có rất nhiều giấy tờ quan trọng, cô nhìn thấy tên trên hộ chiếu và chứng minh thư của cô, đã không còn là Mộ Vị Lan, mà là Mộ Vị V.
Đây là tên mới của cô, cũng là thần phân mới để chuẩn bị bắt đầu cuộc sống mới của cô.
Trước đây, cô cũng từng "bỏ nhà ra đi" nhưng lần nào Hàn Tranh cũng dễ dàng tìm thấy cô, sau đó đưa cô về nhà, nhưng lần này, kế hoạch của ông Phó chu đáo như vậy, Hàn Tranh e là sẽ không tìm được cô rồi.
Cho dù cô không nên kỳ vọng Hàn Tranh sẽ đến tìm cô, càng không nên để Hàn Tranh đến tìm cô, nhưng cô, lại vẫn ích ki muốn hàn Tranh có thể biết được một chút thông tin của cô.
Nước mắt, rơi lên quyền hộ chiếu.
Chàng trai phương Đông ngồi bên cạnh cô nghe thấy tiếng khóc thút thít, liền quay đầu sang nhìn cô.
Mộ Vi Lan tưởng rằng mình làm phiền đến anh ấy, vội vàng sụt sịt mũi nói xin lỗi: “Làm phiền đến anh rồi à?"
Người đàn ông gập máy tính lại, nói: “Không. Lần đầu tiên ra nước ngoài à? Hình như cô rất sợ hãi rất đau lòng."
Mộ Vi Lan lắc lắc đầu, "Chỉ là nhớ người nhà thôi.
Bắc thành, tám giờ tối. Nhà họ Phú, trong phòng sách. "Chủ tịch, nghe nói tổng giám đốc Phó sắp cho người bởi cả cái Bắc thành lên rồi, buổi tối như này, làm ẩm ĩ đến nỗi cả thành phố đều biết bà chủ mắt tích rồi... chuyện này truyền ra ngoài.
Phó Chính Viễn tỉnh bơ nói, “Để nó tự dằn vặt đi, vợ mất tích, dằn vặt một thời gian cũng là lẽ đương nhiên. “Chủ tịch, có một chuyện, tôi cũng không biết có nên nó không" "Cậu đã mở miệng rồi, thì còn có cái gì không thể hỏi? Nói đi."
Trợ lý Triệu nói: “Ông cứ định để bà chủ ở Firenze mãi sao? Cô ấy không những là vợ của tổng giám đốc Phó, mà còn là mẹ ruột của tiểu Đường Đậu... cứ để bọn họ xa cách như vậy, cũng không phải là biện pháp tốt "Tôi cũng không muốn để cho Mộ Vi Lan đi, nhưng tôi đây cũng là hết cách rồi. Triệu Nhàn uy hiếp tôi, nếu như trước giao thừa, không đưa Mộ Vi Lan đi thất xã, thì cô ta sẽ đem chuyện này nói với phong viên, chuyện này một khi bị lộ ra ngoài, thì cậu biết hậu quả rồi đấy" Nửa đêm, ở sân bay kéo đến một đám điểm vương lanh mặt “sắp xảy ra chuyện không hay hành khách và du khách đều xôn xao nhìn chăm chăm về phía bồn ho.
Phó Hàn Tranh đứng ở giữa trung tâm đại sảnh của sân bay, ánh mắt nghiêm nghị tìm kiếm.
Từ Khôn dẫn người đi tra hỏi mấy lần, nói: “Boss, không tra được ghi chép lên máy bay của bà chủ, hay là bà chủ vốn dĩ không lên máy bay?" “Không thể nào, hộ chiều trong nhà cô ấy cũng cầm đi rồi." "Nhưng mà thực sự là không có ghi chép lên máy bay."
Ảnh mắt của Phó Hàn Tranh đặt lên một bóng lưng, bóng lưng của cô gái đó cực kì giống Mộ Vi Lan, Phó Hàn Tranh nhanh chân chạy đến. “Tiểu Lan!"
Cô gái đó vừa quay đầu lại, vẻ mặt nghi ngờ nhìn anh, rất nhanh, bạn trai của cô gái đó đến, hất tay đang đặt lên vai cô gái đó của Phó Hàn Tranh ra. “Anh làm cái gì thế: Kì quặc"
Phó Hàn Tranh đơ ra đó, một hồi lâu vẫn không lấy lại được tinh thần, Chàng trai đó ôm lấy bạn gái, chỉ vào Phó Hàn Tranh nói: "Có phải anh bị mù rồi không! Đo điển
Từ khôn nghe thấy tiếng cãi nhau, liền chạy đến, cảnh cáo chàng trai kia, “Nói chuyện tử tế một chút
Phó Hàn Tranh đầu óc quay cuồng, ngón tay xoa lên lông mày, quay người bỏ đi không nói một lời, Từ Khôn cũng vội vàng đi theo. "Boss, anh đừng nóng vội, tôi tin rất nhanh thôi là có thể tìm thấy bà chủ"
Phó Hàn Tranh sắc mặt lạnh tanh, "Tôi phải về nhà họ Phó một chuyến, cậu dẫn người tiếp tục tìm”
Điện thoại của tiểu Lan, đang ở chỗ ông Phó, cũng có nghĩa là, chính ông Phó đã sắp xếp cho tiểu Lan rời khỏi Bắc thành.
Anh lại muốn xem xem, ông Phó có quyền gì mà lại đề Mô Vị Lan rời xa anh.