Làm việc cả một buổi sáng, khi đang ăn trưa ở canteen, Lục Hi Bảo cầm điện thoại, gửi tin nhắn cho Mộ Vi Lan. "Cậu cảm thấy một người đàn ông cứ hôn cậu, thì là biểu đạt ý gì thế?"
Khi Mộ Vi Lan nhận được cải tin nhắn này, là đang viết kiểm điểm.
Còn về tại sao phải viết kiểm điểm, còn không phải là vì buổi tối hôm đó cùng Hi Bảo có hành vi phóng đãng hay sao.
Cô bật cười nhìn vào cuộc trò chuyện, hỏi: “Là ai cứ hôn cậu thế?"
Lục Hì Bảo: ". Cậu trả lời mình trước đi, rồi mình sẽ nói cho cậu là ai"
Mộ Vị Lan vốn dĩ không cần nói cho cô biết, “Là bác sĩ Giang đúng không?" Rõ ràng đến vậy sao?
Không phải, cô ấy với Giang Thanh Việt rất ít quấn quýt trước mặt Mô Vị Lan mà, Mộ Vi Lan sao lại nhìn ra tình tiết giữa hai người bọn họ chứ
Mộ Vi Lan hỏi: "Vậy cậu có thích bác sĩ Giang không?"
Lục Hì Bảo theo phản xạ nhập ra hai chữ, "Không thích." “Nếu như cậu không thích người ta, thì nói rõ với người ta sớm một chút, mình thấy bác sĩ Giang hình như là nghiêm với cậu đấy!"
Lục Hì Bảo chau mày, trong lòng đột nhiên có chút không vui, "Anh ta sao lại nghiêm túc chứ, hình như anh ta nhìn trúng bạn cùng phòng của mình rồi."
Một người trầm tính trước giờ ít lời như thế, sáng sớm hỏi liên tục mấy câu hỏi có liên quan đến Tuyết Li chỉ sót mỗi không điều tra hộ khẩu thôi. "Hả? Không phải chứ, mình nghĩ bác sĩ Giang không phải kiểu người như thế." "Không phải kiểu người như thế? Hừ, mình thấy anh ta chính là muốn chơi trò lưu manh không muốn chịu trách nhiệm. Nhưng mà mình đã quyết định rồi, phải giữ khoảng cách với anh ta, dù gì thì cũng sắp đến tết rồi, mình cũng phải về nhà ăn tết, có thể không gặp mặt anh ta trong khoảng thời gian dài. Mô Vi Lan nói: "Nhưng mình nghe ngữ khi này của câu, sao lại giống như đang giận hờn vậy chứ?"
Lục Hì Bảo mất hồn mất vía tiếp tục ăn thức ăn ở trong đĩa. “Tiểu Lục, chỗ này không có ai ngồi chứ?" "Ô, không có, anh ngồi đi
Bác sĩ Hà ngồi ở đối diện cô ấy là bác sĩ phụ trách nội khoa tiêu hoá, nghe mấy người ba hoa kia của bệnh viện nói, bác sĩ Hà đến bệnh viện mới hai năm, tốt nghiệp trường nổi tiếng, mấu chốt là ngoại hình và cách ăn nói đều rất khiến cho người khác cảm thấy thoải mái, tính tình rất là nho nhã.
Lục Hỉ Bảo nghĩ, người có điều kiện tốt giống như bác sĩ Hà, chắc là có bạn gái rồi nhỉ?
Lục Hỉ Bảo họ nhẹ một tiếng, rồi tiến lại gần, mở ám hỏi: "Bác sĩ Hà, anh có bạn gái chưa?"
Hà Lãng bị sặc cơm, đột nhiên mặt đò ừng lên, có chút xấu hổ nói: "Vẫn chưa, nhưng mà tôi nghĩ tôi rất nhanh thôi là có bạn gái rồi." "Ha? O."
Lục Hi Bảào phản ứng vô cùng bình tĩnh chọc vào miếng đùi gà kia ở trong đĩa, bình thường cô ấy rất thích thú với đùi gà, hôm nay sao lại không có một chút khẩu vị nào vậy chứ?
Hà Lãng có chút kì lạ nhìn cô ấy, cô ấy hỏi anh ấy có bạn gái chưa, lẽ nào không phải là vì thích anh ấy có thiện cảm với anh ấy, nên mới muốn xác nhận một chút sao?
Cứ như thế là xong rồi?
Hà Lãng nhìn cô ấy dùng đũa gầy gầy hạt cơm, nói: "Cô không muốn ăn à?"
Lục Hi Bảo một tay đỡ vào đầu, một tay cầm đũa phờ phạc ăn cơm, “Hôm nay đồ ăn của canteen hình như chả có vị gì. “Món đậu tương xào tôi chọn này hợp để ăn với cơm lắm, tôi vẫn chưa động vào đầu, cô có ăn chút không?"
Nói xong, Hà Lãng liền dùng đũa gắp rất nhiều đậu tương xào đặt vào trong đĩa của Lục Hì Bào, Lục Hi Bảo đến cả từ chối cũng không kịp.
Giang Thanh Việt đang bê khay cơm đi về phía này, vừa đưa mắt liền nhìn thấy Hà Lăng và Lục Hi Bảo đang ngồi bên này, đương nhiên cũng nhìn thấy Hà Lăng gấp đó ăn trong khay cơm của mình đặt vào trong đĩa của Lục Hì Bảo, chau mày chặt lại. Vào lúc Lục Hi Bảo đang định ăn thử món đậu tương xào, bàn tay cắm đũa, đột nhiên bị một bàn tay xương cốt rõ ràng cảm chất "Cô bị cảm rồi, không được ăn đồ mặn đầu.
Lục Hì Bảo: “Hà?"
Cô ấy bị cảm lúc nào thế? Sao cô ấy lại không biết chứ?
Giang Thanh Việt bê khay cơm thẳng thắn đến ngồi xuống bên cạnh Lục Hi Bảo, kéo khay cơm của Lục Hì Bảo lại, rồi đẩy phần cơm vừa gọi của mình đến trước mặt cô ấy, “Ăn cái
Lục Hỉ Bảo chau mày, "Nhưng tôi muốn ăn món đậu tương xào
Phần cơm của Giang Thanh Việt cho cô ấy, gồm có súp lơ xào, khoai tây sợ xào, sườn xào chua ngọt... ừm... tương đối dễ tiêu. Hà Lãng cười nói: “Chủ nhiệm Giang, tiều Lục thích ăn thì anh cứ để cô ấy ăn đi, bị cảm ăn chút đồ mặn cũng không sao đâu.
Giang Thanh Việt chau mày càng thêm chặt, ảnh mắt toả ra một ánh sáng lạnh lùng khiếp người.
Là vấn đề của món đậu tương xào sao? Đường nhiên không phải Giang Thanh Việt đưa một ánh mắt lạnh lùng đến, Lục Hi Bảo ngay lập tức ngừng công kích, cấm dua lặng lẽ củi đầu ăn phần ăn dễ tiêu kia.
Súp lơ nhai ở trong miệng, giống như là đang ăn có vậy.
Khẩu vị này của Giang Thanh Việt cũng thật là nhạt nhẽo.
Hà Lãng có chút ngượng ngùng, rõ ràng chủ nhiệm Giang mới là người ngồi xuống sau cùng, bây giờ sao lại giống như anh ấy mới là cái người thừa kia vậy?
Hà Lãng nhìn Giang Thanh Việt vốn không ăn cơm, hỏi: "Chủ nhiệm Giang, anh không ăn à?". “Tôi không đói"
Lục Hì Bảo gắp một miếng sườn xào chua ngọt ăn, ừm... mùi vị của sườn rất ngon. “Sư phụ, anh không ăn thật đấy à? Hay là anh đi gọi thêm một phần nữa đi? Món sườn này ngon lắm.
Giang Thanh Việt không phản ứng cô ấy, thì Hà Lãng hỏi giống như đang trò chuyện, “Bác sĩ Giang biết chăm sóc người khác như vậy, lại còn là người đứng trước gió, chắc chắn là có bạn gái rồi nhiề
Lục Hi Bảo đang cắn đũa, lập tức dừng lại, củi đầu nhìn vào thức ăn trong khay cơm, bất giác có chút tỏ mò và căng thẳng với cái đáp án này.
Ảnh mắt của Giang Thanh Việt loé lên vẻ cưới đua lạnh lùng, Đương nhiên là có
Đầu của Lục Hi Bảo lập tức gục xuống.
Có bạn gái rồi mà vẫn đến đùa với cô ấy! Hơn nữa còn... còn ngủ cùng cô ấy thì thôi, suy cho cùng là cô ấy uống say, nhưng lúc tỉnh táo, thì cái hôn kia của anh ấy được tính là gì.
Hà Lãng ngấm ngầm thở phào nhẹ nhõm, cười gượng hai tiếng: “Tôi cũng đoán chủ nhiệm Giang sớm đã có bạn gái rồi, vậy thì tôi yên tâm rồi hahaha."
Lục Hì Bảo rất ngay thẳng hỏi: "Chủ nhiệm Giang có bạn gái, tại sao bác sĩ Hà lại yên tâm chứ?"
Hà Lãng: “.. Hà, cái này tôi thấy điều kiện của chủ nhiệm Giang tốt như vậy, nếu như không có bạn gái, vậy có phải là quá lãng phí tài nguyên rồi không?"
Giang Thanh Việt ngâm nga một tiếng, không thèm để ý nữa, mà là dặn dò Lục Hì Bảo: “Mau ăn đi, Buổi tối tan làm tôi đến chỗ cô, cái áo sơ mi thay lúc tắm xong sáng sớm còn vứt trên máy giặt
Hà Lãng
Hà? Tình huống gì thế? Cái áo sơ mi thay lúc tắm xong sáng sớm còn vứt trên máy giặt của nhà Lục Hi Bảo?
Máy từ ngữ lác đác này, lượng tin tức lại quá lớn rồi.
Hà Lãng phản ứng một hồi lâu, sáng sớm hôm nay chủ nhiệm Giang tầm ở nhà của Lục Hì Bảo sao?
Không, đây vẫn không phải là trọng điểm của trọng điểm, cải trọng điểm nhất là, chủ nhiệm Giang tối hôm qua đã qua đêm ở nhà Lục Hi Bảo sao?!
Lục Hi Bảo lập tức lườm Giang Thanh Việt một cái, “Làm gì mà phải phức như vậy chứ, sáng mai tôi đưa cho anh là được rồi. Anh đừng đến nhà tôi nữa, Tuyết Li ở nhà, anh đến không tiện đâu.”
Hà Lãng: "..."
Không tiện? Chủ nhiệm Giang đến nhà cô ấy phải làm gì mới sẽ cảm thấy không tiến chứ?
Hà Lãng với tư cách là một người đàn ông bình thường, đương nhiên sẽ nghĩ tới cái phương diện không thể miêu tả.
Ánh mắt của Giang Thanh Việt chất chứa về chiều chuộng, nhìn cô ấy ăn cơm, rất thẳng thắn nói: “Nếu như không tiên, hay là tối nay đến chỗ tôi ở 2 Đôi đủa của Hà Lăng rơi xuống, làm cắt ngang cuộc trò chuyện của Giang Thanh Việt là Lục Hi Bảo.
Anh ấy vẻ mặt ngại ngùng nhìn hai người bạn họ. “Thật, thật ngại quá, tay run, tôi... tôi cũng ăn no rồi, hai người cứ ăn từ từ
Hà Lãng bê khay cơm đứng dậy, vội vàng rời đi. Lục Hì Bảo phản ứng chậm lại mấy nhịp, “Bác sĩ Hà sao thế?"
Giang Thanh Việt tâm trạng rất vui vẻ, giả ngày giả ngốc, “Không biết