Chớp mắt đã sắp đến Tết, Phó Hàn Tranh và Mộ Vi Lan nằm viện hơn nửa tháng cuối cùng cũng được xuất viên.
Ngày xuất viện, Phó Chính Huy đến bệnh viện.
Khi Phó Hàn Tranh nhìn thấy Phó Chính Huy, một tia sáng lạnh lẽo lóe lên trong mắt anh, nhưng nó nhanh chóng bị dập tắt.
Phó Chính Huy đương nhiên biết mình không nên đến, ông chỉ mỉm cười nói: “Lần trước ta nhập viện, Vi Lan đến thăm ta mấy lần. Hôm nay hai cháu xuất viện nên ta cũng đến xem thế nào."
Mộ Vĩ Lan không suy nghĩ nhiều, hơn nữa Phó Chính Huy nói rất có lý, cô càng không nghĩ được ra Phó Chính Huy sẽ có lý do gì khác để chăm sóc cô.
Cô chỉ cảm thấy chủ hai và cô ngay từ đầu lần gặp đã rất thân thiết. "Chủ hai, sức khỏe của chủ không tốt. Trời lạnh như vậy, chủ còn đến bệnh viện thăm cháu và Hàn Tranh, chúng cháu cảm ơn chủ nhiều lắm a
Ngay cả Phó Chính Viễn cũng không hay đến bằng Phó Chính Huy.
Vì vậy, Mộ Vị Lan biết ơn cũng là điều bình thường.
Khi xuất viện, Từ Khôn lái xe đến cổng bệnh viện, Phó Hàn Tranh ôm Mộ Vi Lan lên xe trước, còn anh không có ý định lên xe ngay.
Mộ Vì Lan hỏi: "Anh không lên xe à?" “Em ở trong xe đợi anh một lát, anh nói chuyện với chủ hai"
Mộ Vi Lan gật đầu.
Phó Hàn Tranh lên chiếc xe Lincoln màu đen của
Phó Chính Huy.
Hai người ngồi ở ghế sau, Phó Chính Huy mím môi, lấy ra một túi giấy đưa cho anh. “Kết quả xét nghiệm đã có rồi."
Phó Hàn Tranh lạnh lùng nhìn xuống túi giấy, mãi không chịu cầm lấy,
Phó Chính Huy thở dài nói: "Nếu cháu không muốn xem....
Phó Chính Huy vẫn chưa nói xong, Phó Hàn Tranh đã đưa tay ra cầm lấy túi giấy.
Anh muốn tận mắt nhìn thấy nó.
Anh nhanh chóng mở túi giấy ra như thường lệ, động tác của anh rất linh hoạt, anh lấy kết quả so sánh DNA bên trong ra, nhưng khi hàng chữ cuối cùng giống nhau 99% và xác nhận là quan hệ bố con lọt vào mắt anh, đôi mắt đen sâu thẳm của Phó Hàn Tranh run rầy dữ dội.
Đến cả những ngón tay đang cầm bản kết quả cũng bắt đầu run rẩy theo.
Anh nhìn bản kết quả báo cáo DNA một lúc lâu, cho đến khi lòng bàn tay anh bắt đầu đổ mồ hội.
Phó Chính Huy cuối cùng cũng lên tiếng: “Chủ đã nói, chủ chắc chắn Vi Lan là con gái của chủ. Nhưng cháu yên tâm, chủ sẽ đem theo bí mật này vào trong quan tài.
Phó Hàn Tranh im lặng một lúc lâu, trong giọng nói của anh không nghe ra được bất cứ cảm xúc nào, chi rất điểm tĩnh và lặng lẽ: “Còn ai biết chuyện này nữa l "Ngoài chú ra, còn có thim hai của cháu biết chuyện này.
Phó Hàn Tranh đặt bản kết quả báo cáo xưởng, quai hàm anh căng cứng, anh mím chặt môi và bước xuống xe.
Khi trở lại chiếc xe Bentley màu đen, Phó Hàn Tranh nói: "Lái xe, về nhà"
Mộ Vi Lan thấy sắc mặt của anh không tốt, cô dịu dàng hỏi: “Tại sao hai lần gần đây anh nói chuyện với chủ hai đều có vẻ không được vui. "Chuyện kinh doanh thôi."
Một câu “chuyện kinh doanh” đủ để khiến Mộ Vi Lan không muốn hỏi nhiều nữa.
Khi chiếc Bentley đi đến trước cổng bệnh viện, chiếc xe dừng lại và cửa sổ xe cũng hạ xuống.
Người bảo vệ già nhìn thấy Phó Hàn Tranh, bất chợt mìm cười: “Xin chào, anh Phó "
Phó Hàn Tranh đưa cho người bảo vệ già một băng thuốc là Hoàng Hạc Lâu phiên bản giới hạn, người bảo vệ già nhìn thấy vậy, nụ cười trên mặt ông ta càng lớn hơn: “Anh Phó, thuốc lá đắt tiền như vậy, tôi lấy một bao là được rồi. Hôm đó tôi cũng chỉ cho anh một bao thuốc lá Nam Kinh mà thôi." "Cầm lấy đi "Vậy thì cảm ơn anh nhé"
Sau khi chiếc Bentlet rời khỏi bệnh viên, Mô Vi Lan lại gần anh và nói: "Đúng thật là ăn tàn phá hại."
Tâm trạng của Phó Hàn Tranh không được tốt lắm, nhưng bởi vì tiếng than thở này mà tốt hơn rất nhiều, anh nhướn mày nhìn cô: “Em nói ai ăn tàn phá hại?" “Anh đấy, anh xem anh dùng hẳn một băng thuốc Hoàng Hạc Lâu phiên bản giới hạn chỉ để đổi lấy một bao thuốc lá Nam Kinh. Nếu ông bảo vệ nói chuyện này với người khác, người ta chắc chắn sẽ cho rằng anh không biết tính toán, quá ngu ngốc."
Anh nhìn khuôn mặt điểm tính của cô, anh nhớ lại ngày hôm đó, khi anh biết được thân phận của cô từ Phó Chính Huy, tâm trạng của anh rất bối rối và hoảng loan.
Anh đứng ở góc tường của bệnh viện, cầm bao thuốc lá Nam Kinh hút hết điếu thuốc này đến điều thuốc khác, anh phi phèo nhả khói thuốc là như thể đó là cách duy nhất để anh giải tòa nỗi bất an, lo lắng trong lòng của mình.
Nhưng tâm trạng đó cũng chỉ là bất an và lo lắng, bởi vì chỉ cần cô vẫn ở bên cạnh anh, thân phận của cô chẳng là gì cả.
Nghĩ đến đây, hàng lông mày của Phó Hàn Tranh thư giản hơn nhiều, anh trở nên ấm áp hơn và có chút cưng chiều
Mộ Vi Lan ngắng đầu lên, nhìn thấy tâm trạng anh tốt hơn: Không phải vừa nãy anh còn xị mặt à? Sao bây giờ đã khá hơn rồi
Phó Hàn Tranh duỗi tay ra và ôm cô vào lòng, Mộ Vi Lan dựa vào vai anh, lắng nghe giọng nói trầm thấp của anh: “Cho bớt đi mới cảm thấy thoải mái."
Khóe miệng Mộ Vi Lan co giật, cô thở dài trong lòng, Phó Hàn Tranh thật sự là quá ăn tàn phá hại.
Nhưng mà, khi tâm trạng không tốt, cách giải quyết đơn giản nhất chính là đi tán tài tấn lộc.
Sau khi xuất viện, Phó Hàn Tranh ở nhà với Mộ Vi
Lan vài ngày.
Buổi tối, Mộ Vi Lan tắm rửa sạch sẽ và nằm trên giường đọc sách, Phó Hàn Tranh ngồi bên cạnh giường lấy khăn giúp cô lau mái tóc ướt.
Mộ Vị Lan lẩm bẩm: “Mấy ngày rồi anh không đi làm, liệu người trong công ty có nói em là mỹ nữ mang hiểm họa ngắm không?" “Em ả, còn cách xa với hai từ “ mỹ nữ lắm, và càng không tới mức mang hiểm họa ngắm "
Mộ Vị Lan hừ một tiếng, quay đầu nhìn anh anh là em không đủ xinh đẹp?"
Phó Hàn Tranh véo cắm cô, nhìn trái nhìn phải, chăm chú nhìn khuôn mặt trắng mịn của cô. Sau khi nhìn một lúc lâu, cuối cùng anh kết luận: "Không đủ xinh đẹp, cũng không đủ để làm hại ai. Với vẻ ngoài này của em, chắc sẽ không có ai nói em là mỹ nữ mang hiểm họa ngầm đầu, nhưng sẽ nói anh chung tình chung thủy.
Mộ Vi Lan không nói nên lời. “Em trông bình thường thế sao?”
Bất kỳ người phụ nữ nào cũng thích nghe những lời hay ý đẹp, cho dù đó là những lời giả dối, họ cũng thích nghe.
Mộ Vi Lan buồn bực ném quyển sách xuống, bỏ sang một bên đi ngủ.
Phó Hàn Tranh nắm lấy mắt cá chân mảnh khảnh của cô và kéo cơ thể nhỏ nhắn của cô vào trong vòng tay của anh.
Mộ Vị Lan kêu lên: "Anh làm gì thế?"
Phó Hàn Tranh hôn lên trán cô và nói: “Nhưng anh chưa từng gặp người phụ nữ nào đẹp hơn em. Sau này, có lẽ anh cũng sẽ không bao giờ gặp được ai xinh đẹp hơn có
Mộ Vi Lan hơi sững sở, sau đó mới nhận ra đây là những lời tình tử của anh, cô bật cười nói: "Làm gì có ai nói những lời tình tứ như anh hả?" “Phải chê trước rồi mới khen, nghe nói như vậy sẽ có hiệu quả hơn" Người đàn ông nghiêm túc nhìn cô nói.
Mộ Vi Lan vừa giận vừa buồn cười: "Ai dạy anh phương pháp tối tệ này thế
Phó Hàn Tranh hôn lên mặt và tai cô, hơi thở nóng rực quyến rũ cô: “Không cần thấy cũng tự lĩnh ngộ được....
Mộ Vĩ Lan nhột tai vì hơi nóng, cô không ngừng rụt cổ lại, còn không quên “dạy dỗ" anh: “Em không thích kiểu như thế, nó sẽ làm mất sự tự tin... “Vậy em thích như thế nào?" “Anh phải nói, em vốn dĩ rất đẹp, trong lòng anh em còn xinh đẹp hơn."
Phó Hàn Tranh hôn cô, mim cười và trêu chọc cô “Nói dối một câu đã trái với lương tâm lắm rồi, mà lại còn phải nói hai lời nói dối cùng một lúc nữa, Tiểu Lan yêu cầu của em có nhiều quá không?" Mô Vị Lan tức nghen, tâm hồn thiếu nữ của cô bỗng chốc tan biến. ý anh là cô không phải là người xinh đẹp nhất trong lòng anh?