Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 279: Người gặp em trước, rõ ràng là tôi




Mộ Vi Lan kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mặt, anh ấy là đang nói dối để tiếp cận cô sao? “Tôi, tôi nói cho anh biết, tôi sẽ không vì những lời nói này của anh, để anh chiếm hữu cơ thể của Hàn Tranh, rồi khiến cho Hàn Tranh mãi mãi không xuất hiện đâu...

Phó Tử Dạ đến gần thêm một bước tiếp cận cô, ánh mắt đầy vẻ thất vọng, "Bây giờ, chúng ta có thể không nhắc đến anh ấy không?”

Mộ Vi Lan đầu óc mơ màng, không nhắc đến Hàn Tranh, vậy cô với anh ấy có gì đáng để nói chứ!

Chương 279: Người gặp em trước, rõ ràng là tôi

Mộ Vi Lan kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mặt, anh ấy là đang nói dối để tiếp cận cô sao? “Tôi, tôi nói cho anh biết, tôi sẽ không vì những lời nói này của anh, để anh chiếm hữu cơ thể của Hàn Tranh, rồi khiến cho Hàn Tranh mãi mãi không xuất hiện đâu...

Phó Tử Dạ đến gần thêm một bước tiếp cận cô, ánh mắt đầy vẻ thất vọng, "Bây giờ, chúng ta có thể không nhắc đến anh ấy không?”

Mộ Vi Lan đầu óc mơ màng, không nhắc đến Hàn Tranh, vậy cô với anh ấy có gì đáng để nói chứ! "Em thích Phó Hàn Tranh như vậy sao?"

Mộ Vi Lan ngay thẳng nói, “Tôi là vợ của

Phó Hàn Tranh, tôi đương nhiên là thích anh ấy rồi. “Nhưng người gặp em trước, là tôi.”

Mộ Vi Lan sững sờ, chuông điện thoại reo lên, là điện thoại của Tiêu Á.

Sau khi cô liếc nhìn Phó Tử Dạ, do dự một lúc, mới nghe máy. “Cô gọi điện thoại cho tôi làm gì?”

Mộ Vi Lan ngữ khí lạnh lùng, Tiêu Á lại cười nói: “Tôi chỉ là muốn hẹn cô ra ngoài gặp mặt thôi, cô có cần phải dung dữ với tôi như thể không?"

Cô ngâm nga một tiếng, “Cô Tiêu, giữa chúng ta chẳng có gì để nói cả, gặp mặt thì cũng thôi vậy." “Nếu cô đã không muốn ra ngoài gặp tôi, vậy tôi chỉ có thể đem chuyện Phó Hàn Tranh bị phân liệt nhân cách nói cho cả thiên hạ biết, đến lúc đó cô đừng trách tôi vô tình nhé." “Tiêu Á!”

Tiêu Á ngữ khí hùng hồn, cầm chắc tính mạng của Mộ Vi Lan, “Tôi ở quán bar Tinh Vân trong công viên nhân dân đợi cô.”

Nói xong, liền cúp máy luôn.

Mộ Vi Lan nhìn Phó Tử Dạ bên cạnh nói: “Bây giờ tôi phải ra ngoài một chuyến, anh đừng đi theo đấy.”

Nhưng Phó Tử Dạ cứ đi theo cô, Mộ Vi Lan muốn nổ tung đầu, “Tôi cầu xin anh, đừng đi theo tôi nữa."

Ngộ nhỡ Tiêu Á nhìn thấy Phó Tử Dạ, thì lại càng làm rõ bệnh tình phân liệt nhân cách của Phó Hàn Tranh hơn. “Tôi đưa em đến đó, tôi sẽ không theo vào trong.

Mộ Vi Lan nửa tin nửa nghi, "Thật không?" Phó Tử Dạ điềm tĩnh trả lời một tiếng.

Phó Tử Dạ lái xe đưa Mộ Vi Lan đến cửa quán bar Tinh Vân trong công viên nhân dân, Mộ Vi Lan ngồi ở ghế phụ lái dặn dò cẩn thận: “Anh cứ ở trên xe đợi tôi, tuyệt đối đừng vào trong đấy.

Sau khi dặn dò xong, Mộ Vi Lan mới xuống xe, đi vào trong quán bar Tinh Vân. Cô vừa bước vào, thì nhìn thấy Tiêu Á đang ngồi ở đó uống cà phê.

Tiêu Á bình tĩnh liếc nhìn Mộ Vi Lan, cười nhẹ nhàng nói: “Tôi biết là cô sẽ đến mà.” “Tiêu Á, rốt cuộc cô muốn làm gì, lúc đó cô chán ghét Hàn Tranh, ruồng bỏ anh ấy, bây giờ cô lại có mặt mũi lấy chuyện này ra uy hiếp tôi, làm tổn thương Hàn Tranh sao?" “Bản chất của tôi, đương nhiên không phải muốn làm tổn thương Hàn Tranh, nhưng nếu như cô cố chấp không phối hợp, tôi đành phải làm như vậy.

Mộ Vi Lan chau mày, “Ý của cô là gì?” “Chỉ cần cô rời xa Phó Hàn Tranh, thì tôi sẽ giúp anh ấy giữ cái bí mật này mãi mãi, thế nào?"

Mộ Vi Lan cười nhạo,“Tiêu Á, tôi rời xa Hàn Tranh, đối với cô mà nói, có lợi ích gì?” “Lúc đầu khi tôi vừa phát hiện bệnh tình của Hàn Tranh, tôi thừa nhận, tôi rất sợ hãi, nhưng bây giờ tôi phát hiện, tôi vẫn còn yêu anh ấy, kể cả anh ấy có mắc phải căn bệnh này, tôi cũng sẽ yêu anh ấy, vì vậy tôi muốn quay trở lại bên cạnh anh ấy, còn về cô, Mộ Vi Lan, cô nên rút lui rồi.”

Tiêu Á càng nói ngay thẳng, Mộ Vi Lan càng cảm thấy nực cười. “Lúc cô muốn ruồng bỏ Hàn Tranh, thì ruồng bỏ dứt khoát như thế, bây giờ cô lại muốn trở về bên cạnh anh ấy, liền nghĩ rằng người khác phải nhường nhịn cô, Tiêu Á, dựa vào cái gì? Có phải cô quá tự đại rồi không?” “Dựa vào cái gì? Dựa vào tôi biết được bí mật của Phó Hàn Tranh, dựa vào tôi xứng đáng với Phó Hàn Tranh, mà cô, Mộ Vi Lan, từ đầu đến chân, đều không xứng với anh ấy.

Mộ Vi Lan cầm một cốc nước trắng ở trước mặt lên, đứng dậy, trực tiếp giội lên đầu của Tiêu Á. “A... Mộ Vi Lan!

Một cốc nước, liền làm hỏng lớp trang điểm của Tiêu Á.

Mộ Vi Lan nhìn chằm chằm cô ta, từng câu từng chữ nói: "Người của toàn thế giới đều có thể nói tôi không xứng với Phó Hàn

Tranh, duy nhất cô, không xứng đáng nói ra câu này, bởi vì, người không xứng với Hàn Tranh nhất trên thế giới mày, chính là cô Tiêu Á!"

Tiêu Á tức giận đến nỗi đỏ cả mặt, sau đó giữ chặt lấy cổ tay của cô, “Mộ Vi Lan, cô không được đi!” “Cô Tiêu còn có gì chỉ bảo sao?” “Cô không sợ tôi đem bệnh tình của Phó Hàn Tranh nói ra ngoài sao?"

Mộ Vi Lan khinh thường nhìn cô ta “Người giống như cô, cho dù tôi có rời xa Hàn Tranh, cô cũng sẽ vì yêu mà không được đi làm tổn thương Hàn Tranh, Tiêu Á, hôm nay tôi đến, chỉ là muốn nói rõ cho cô biết, cho dù cô dùng thủ đoạn gì, tôi cũng sẽ không rời xa Phó Hàn Tranh đâu.”

Tiêu Á bị chọc tức, giơ tay định tát lên mặt của Mộ Vi Lan, lúc giơ ra không trung, thì bị một bàn tay có lực ngăn lại.

Cổ tay của Tiêu Á giống như bị bóp vụn, đau đến nỗi co rúm người lại.

Mộ Vi Lan giương mắt nhìn thấy Phó Tử Dạ, “Sao anh lại vào đây?"

Phó Tử Dạ mở con mắt đen ra, "Nếu anh không đến, thì chẳng phải em sẽ bị người phụ nữ này bắt nạt sao?”

Tiêu Á cằn rằng, nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt, "Phó Hàn Tranh! Anh thả tôi ra!” Phó Tử Dạ siết chặt cổ tay của Tiêu Á một hồi lâu, vốn dĩ không có ý định thả ra. Mộ Vi Lan tưởng rằng, Phó Tử Dạ rất ấm áo, nhưng không ngờ rằng, ánh mắt lúc này vô cùng nghiêm nghị, giống như muốn ăn tươi nuốt sống Tiêu Á vậy.

Mộ Vi Lan sợ xảy ra chuyện, cũng sợ Tiêu Á sẽ phát hiện anh ấy không ổn, nên liền kéo tay của Phó Tử Dạ, "Thôi bỏ đi, chúng ta đừng tính toán với cô ta nữa, chúng ta về nhà thôi.”

Phó Tử Dạ lúc này mới thả Tiêu Á ra, nhưng lại lạnh lùng cảnh cáo: “Nếu như cô còn dám có ý đồ gì xấu, thì tôi sẽ làm phế cánh tay này của cô đấy.”

Tiêu Á sợ hãi mặt trắng bệch, bị doạ đến nỗi đứng đơ ra chỗ cũ.

Mộ Vi Lan kéo theo Phó Tử Dạ, vội vàng đi ra khỏi quán bar Tinh Vân.

Trên đường, Phó Tử Dạ cứ nhìn chăm chăm vào bàn tay nhỏ nhắn đang chủ động kéo lấy anh ấy của cô, khoé môi, bỗng hếch lên.

Lúc đi đến cạnh xe, Phó Tử Dạ đột nhiên dừng lại không đi nữa, kéo lấy cánh tay của cô, rồi ôm cô vào trong lòng.

Đầu của Mộ Vi Lan, bị anh ấy ấn vào trong lòng. “Phó Tử Dạ... “Nếu như tôi xuất hiện sớm trong cuộc sống của em thêm một chút, thì em có yêu tôi không?”

Mộ Vi Lan sững sờ, Phó Tử Dạ một hồi lâu không nhận được câu trả lời, tự cười nhạo một cái, cúi đầu nhìn cô nói: “Tôi biết em muốn người đó quay lại, nhưng mà, em có thể cùng anh đón sinh nhật xong, rồi mới đuổi anh đi không?”

Mộ Vi Lan tò mò, “Đón sinh nhật xong? Sinh nhật của anh không phải là cùng một ngày với Hàn Tranh sao?" "Đương nhiên không phải."

Mộ Vi Lan hỏi: “Vậy... sinh nhật của anh là khi nào?" “Ngày kia, đón sinh nhật cùng tôi nhé có được không?"

Có lẽ ánh mắt của Phó Tử Dạ quá đỗi trận thành, Mộ Vi Lan mềm lòng, “Được, có điều, anh nói lời phải giữ lời đấy, tôi đón sinh nhật với anh xong, anh phải để Hàn Tranh xuất hiện lại."

Phó Tử Dạ gượng cười, nói: “Người có thể làm cho Phó Hàn Tranh xuất hiện lại, không phải tôi, mà là em.