*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Không đâu...không đâu...”
Sáng nay Hàn Tranh đến công ty làm việc, tại sao lại đến cầu Bác Hải chứ?
Chủ nhân của chiếc xe tai nạn này không phải là Hàn Tranh...chắc chắn không phải.
Bà chủ nhìn cô chằm chằm, thấy nước mắt cô chực trào ra, bà chủ sững sờ nhìn vào TV và hỏi: “Cô gái, người xảy ra tai nạn trong bản tin chắc không phải là người thân của cô chứ?”
“Không... không thể...
Chiếc điện thoại rơi xuống đất lại reo lên.
Mộ Vi Lan đã ổn định lại sau cú sốc và sợ hãi vừa nãy, cô hốt hoảng cầm chiếc điện thoại dưới đất lên.
“Alo, bố, vừa nãy chỉ là nhầm lẫn thôi phải không?”
Phó Chính Viễn trầm giọng nói: “Người của đồn cảnh sát đã liên lạc với bố, con là vợ của Hàn Tranh, ta nghĩ chuyện này con cũng có quyền được biết.”
Nhịp tim của cô dường như ngừng lại.
Mộ Vi Lan không biết mình làm thế nào mà đến được đồn cảnh sát. Khi đến nơi, cô xuống taxi, hai chân mềm nhũn, toàn thân không còn chút sức lực nào.
Phó Chính Viễn chống gậy đứng trước đồn cảnh sát đợi cô, trợ lý của Phó Chính Viễn đứng bên cạnh.
Khi ông Phó nhìn thấy cô, ông nói: “Vào trong đi, cảnh sát tìm chúng ta đến là muốn thông báo cho chúng ta một số tình hình hiện tại.”
Mộ Vi Lan như bị rút hết linh hồn, cô vô hồn gật đầu, giọng nói khàn đặc: “...Vâng”
Sau khi vào đồn cảnh sát và nói chuyện, Mộ Vi Lan gần như gục ngã.
Cảnh sát nói: “Xin lỗi ông Phó và cô Mộ đây, nhân viên cứu hộ của chúng tôi tạm thời vẫn chưa vớt được người và xe của anh Phó.”
Mộ Vi Lan mất kiểm soát, hai mắt cô đỏ hoe và trừng mắt nhìn cảnh sát, nghẹn ngào kích động nói: “Vậy các người mau tăng cường nhân lực đi tìm kiếm đi! Tại sao lại không tìm thấy chứ? Các người đều đi tìm hết đi! Tại sao lại đâm xuống biển chứ! Tôi không tin, kỹ năng lái xe của Hàn Tranh rất tốt, tại sao lại rơi xuống biển được chứ? Không đâu...không đâu!”
Ông Phó cau mày an ủi cô: “Vi Lan, con bình tĩnh đi.”
Mộ Vi Lan kéo tay áo ông Phó và cầu xin: “Bố, bố, bố mau cử thêm người đi tìm anh ấy đi! Con xin bố...!”
“Vi Lan, Hàn Tranh là con trai duy nhất của ta, ta cũng không muốn nó xảy ra chuyện gì. Ta đã huy động hết nguồn lực mà ta có đi cứu nó rồi, nhưng phía ta cũng không có tin tức gì. Chúng ta...kiên nhẫn chờ đợi thêm đi!”
Tay Mộ Vi Lan thống xuống, nước mắt cô rơi lã chã và nức nở nói: “Không đâu...Hàn Tranh đã hứa với con, tối nay anh ấy sẽ về sớm. Con còn phải tổ chức sinh nhật cho anh ấy...Bố, hôm nay là sinh nhật của Hàn Tranh, liệu anh ấy có đang đùa chúng ta không?”
“Vi Lan, con bình tĩnh đi. Trong bụng con còn đang mang dòng máu của nhà họ Phó. Nếu lúc này con ngã xuống, đứa bé trong bụng con phải làm sao? Tiểu Đường Đậu phải làm sao?”
Nhưng Mộ Vi Lan không thể bình tĩnh được.
Hàn Tranh bây giờ có thể đã chìm sâu xuống đáy biển, cô làm sao có thể bình tĩnh được chứ?
Cô muốn đi cứu anh...
Nhưng cô lại không biết bơi.
Mộ Vi Lan ôm mặt và không ngừng khóc.
Phó Chính Viễn thấy cô hoàn toàn mất kiểm soát, ông liền nói với trợ lý của mình: “Chí Kiệt, anh đưa cô chủ về nhà trước đi.”
“Chủ tịch, đưa cô chủ về biệt thự của nhà họ Phó sao?”
Phó Chính Viễn gật đầu: “Con bé trông như thế này, có vẻ như rất cần người chăm sóc cho con bé. Đưa con bé về nhà họ Phó đi, để dì Lan nấu chút canh an thần cho con bé uống, đừng để con bé quá kích động, sẽ ảnh hưởng đến đứa bé trong bụng.
“Vâng, thưa chủ tịch
Sau khi Mộ Vi Lan trở về nhà họ Phó, cô thất thần ngồi trên giường.
Dì Lan nấu một bát canh táo đỏ an thần mang đến cho cô và an ủi: “Cô chủ, cô uống chút canh đi, Nếu cô khó chịu thì hãy nói chuyện với tôi, không chừng sẽ thoải mái hơn một chút.”
Mộ Vi Lan im lặng không nói, một lúc sau, cô đột nhiên đứng dậy và lao ra khỏi biệt thự.
Dì Lan vội vàng đặt bát xuống, đuổi theo cô: “Cô chủ, cô định đi đâu thế?”
“Tôi phải đến cầu Bác Hải, tôi phải đi tìm Hàn Tranh!”
“Cô chủ, ông chủ đã cử rất nhiều người đi tìm kiếm cậu chủ rồi, còn có người của cảnh sát nữa. Cô đi cũng không có ích gì, cho dù cô không suy nghĩ cho bản thân, cũng phải suy nghĩ đến đứa bé trong bụng chứ. Cô không thể kích động như vậy được, ngộ nhỡ ảnh hưởng đến đứa bé thì sao?”
Mộ Vi Lan đỏ hoe mắt nhìn dì Lan: “Nhưng tôi muốn đi tìm Hàn Tranh. Dì Lan, dì để tôi đi đi. Tôi muốn biết tình hình của Hàn Tranh đầu tiên.”
“Cô chủ, tôi xin cô đấy, cô ở nhà nghỉ ngơi đi. Chuyện của cậu chủ, ông chủ sẽ sắp xếp. Trước đây, cậu chủ đến hỏi tôi cách nấu canh dinh dưỡng. Cậu ấy nói cô mang thai và progesterone của cô thấp, cần phải chú ý nhiều hơn. Cậu chủ từ nhỏ đã không động đến bếp núc, ông chủ dạy dỗ cậu chủ là đàn ông phải tránh xa việc bếp núc. Nhưng cậu ấy vì cô mà đến kêu tôi dạy cậu ấy nấu canh tẩm bổ cho cô...Cô chủ, cậu chủ rất quan tâm đến đứa bé trong bụng của cô, cô cũng phải trân trọng chứ!”
Mộ Vi Lan không thể ngừng khóc, cô ngã xuống ghế.
Bây giờ cô không thể làm gì được, cũng không có khả năng đi cứu Hàn Tranh, cô chỉ có thể ngồi yên chờ chết.
“Dì Lan, Hàn Tranh chắc chắn sẽ không có chuyện gì đúng không?”
“Cậu chủ ở hiền gặp lành, chắc chắn sẽ còn sống. Cậu chủ làm sao có thể bỏ rơi cô chủ và Tiểu Đường Đậu được chứ?”
“Đúng...còn có Đường Đậu, anh ấy chắc chắn sẽ không chết. Nếu anh ấy thực sự ra đi, tôi và Đường Đậu biết phải làm sao?”
Mộ Vi Lan nắm lấy tay dì Lan và nói: “Dì Lan, tối nay Đường Đậu đi học về, dì đừng nói chuyện này cho con bé biết, tôi sợ con bé sẽ không thể chịu đựng được.”
"Vâng, ông chủ cũng dặn dò chúng tôi không được nói cho Tiểu Đường Đậu biết. Nhưng cô chủ, cô cũng phải mạnh mẽ lên, nếu không để Tiểu Đường Đậu nhìn ra được điều gì bất thường, Tiểu Đường Đậu thông minh như vậy, con bé chắc chắn sẽ nghi ngờ đấy.”
Mộ Vi Lan gật đầu, nuốt nước mắt vào trong: “Đúng, tôi không thể để Tiểu Đường Đậu nhìn thấy. Sáng mai Hàn Tranh nhất định sẽ bình an trở về...
“Cô chủ, cô uống chút canh an thần này trước rồi đi ngủ đi, sắc mặt cô trông không được tốt lắm.”
Mộ Vi Lan uống hết bát canh táo đỏ an thần.
Vì quá đau buồn, Mộ Vi Lan nằm trên giường khóc một lúc lâu rồi ngủ thiếp đi.
Dì Lan bước vào, nhẹ nhàng đắp chăn cho cô.
Cô ngủ rất trằn trọc, cau mày như thể đang gặp ác mộng, cô nắm tay dì Lan và lẩm bẩm: “Hàn Tranh...quay về...quay về đi...”
Dì Lan thở dài, nhẹ nhàng đặt tay cô vào trong chăn rồi mới quay người đi ra ngoài và đóng cửa lại.
Sau khi xuống lầu, ông Phó ngồi trên ghế sofa ngoài phòng khách, chống gậy và trầm giọng hỏi: “Con bé thế nào rồi?”
“Cô chủ ngủ rồi, nhưng tâm trạng rất không ổn định.”
Ông Phó thở dài và nói: “Để con bé ngủ đi, Tiểu Đường Đậu sắp về nhà rồi, các người đừng nói lộ ra.”
“Vâng, thưa ông chủ.
Chiếc xe Bently màu đen lái vào trong sân của biệt thự nhà họ Phó.
Lão Lưu bế Tiểu Đường Đậu xuống xe. Tiểu Đường Đậu đeo cặp sách và chạy vào trong nhà.
Đến trước cửa, cô bé nghe thấy trong nhà không có động tĩnh gì, cô bé nghiêng đầu nhìn vào trong một lúc lâu.
“Người đâu? Sao lại yên tĩnh như thế! Không có ai ra đón cháu! Huh!”