Kỳ Ngạn Lễ ti mi nhìn vào vết đỏ trên cổ của Mộ Vi Lan, "Phó Hàn Tranh ra tay cũng thật là độc ác, tôi đã nói với cô từ sớm rồi, đừng để bị lừa bởi một chút dịu dàng của anh ta dành cho cô nữa"
Mộ Vi Lan nuốt nước miếng, lùi về sau một bước, cúi mặt nói: “Tổng giám đốc Kỳ, anh yên tâm đi, sau này tôi sẽ không ngốc như thế nữa đâu"
Tay của Kỳ Ngạn Lễ dừng lại giữa không trung, đơ ra vài giây, đôi môi mỏng hếch lên cười khinh, cuối cùng thu lại tay, đút vào trong túi quần, "Vậy thì tốt.” Kỳ Ngạn Lễ đi về phía bàn làm việc, hỏi: “Đúng rồi, chuyện con chip..."
Anh vẫn chưa hỏi xong, Mộ Vi Lan liền vội vàng mở miệng che giấu, "Con chip tôi nhìn thấy rồi, nhưng Phó Hàn Tranh phòng bị quả cao, tôi phải cần chút thời gian nữa” "Vi Lan, đừng quên mục đích của cô là gì, Phó Hàn Tranh có lẽ đã biết được động cơ mờ ám của cô rồi, nếu như lúc này cô còn mềm lòng, còn rung động với anh ta, cô có biết hậu quả sẽ là gì không? Chính là không chỉ không báo thù được thay bố cô, mà còn sẽ gây ton hai cho bản thân."
Bàn tay buông xuống bên quân của Mộ Vi Lan dần dần nấm chặt lại, cô hít một hơi sâu, giơ mắt nhìn Kỳ Ngạn Lễ, nghiêm túc nói: "Tổng giám đốc Trịnh, cho tôi thêm vài ngày nữa, tôi nhất định sẽ cố gắng lấy được con chip đó vào trong tay." "Cổ gắng? Vi Lan, tôi hy vọng cô dốc hết sức đi làm, đến bước đường bây giờ, cô và Phó Hàn Tranh, đã không còn bất cứ khả năng nào nữa rồi."
Cô đơ người ra đó, cảm giác lạnh buốt từ dưới chân dâng lên, toàn thân có chút tê cứng.
Trong đầu, loé lên cảnh tượng ở trong biệt thự Lam Vịnh. Phó Hàn Tranh yêu Kiều Tang, luôn nhớ nhung Kiều Tang, mà bên cạnh anh, còn có người ở Lam Vịnh kia, cô có là gì chứ, trong lòng Phó Hàn Tranh, giá trị tồn tại của cô, chỉ vì cô là mẹ ruột của tiểu Đường Đậu mà thôi. "Phó Hàn Tranh bây giờ không tin tưởng tôi như thế nữa, tôi sẽ dùng thời gian nhanh nhất để lấy lại sự tin tưởng của anh ấy." "Tôi tin, cô chắc chắn sẽ làm được."
Khi Mộ Vi Lan bước ra từ văn phòng của Kỳ Ngạn Lê, không những không trút được gánh nặng, áp lực trên đôi vai, ngược lại còn lớn hơn.
Cô mở điện thoại, có nên gọi điện thoại cho Phó Hàn Tranh để giáng hoà một chút không? Nhưng cô vừa mới nói muốn chia tay với anh, bây giờ lại cố tình làm hoà với anh, chắc chắn sẽ khiến cho Phó Hàn Tranh sinh hoài nghi.
Cô cầm điện thoại, đang định quay về bộ phận thiết kế, thì điện thoại đột nhiên truyền đến mấy tin nhắn.
Mở ra xem, tất cả đều là cảnh nam nữ thân mật, tuy trong ảnh không nhìn thấy mặt của người đàn ông, nhưng lại có thể nhìn thấy gương mặt diêm dúa loè lẹt kia của Hạ Tuyết Tinh, không cần nghĩ Mộ Vi Lan cũng biết, người đàn ông trong bức ảnh này là ai,
Tuy chuyện của Phó Hàn Tranh và Hạ Tuyết Tinh, là cái bẫy của Kỳ Ngạn Lễ, thậm chí cô cũng tham gia vào chuyện này, nhưng cô lại ngốc nghếch mơ tưởng hão huyền, Phó Hàn Tranh và Hạ Tuyết Tinh ở khách sạn hôm đó, không xảy ra chuyện gì cả.
Cô hít một hơi sâu, ẩn xoá toàn bộ những tấm hình đó đi, không thèm quan tâm đến nữa.
Mộ Vi Lan vừa đi chưa được lâu, trợ lý Lí Đạt của Kỳ Ngạn Lễ liên go cua vào thông báo. “Tổng giảm đốc Kỳ, cô Thẩm đến rồi."
Bên ngoài, Thẩm Uyen Yêu đã đi đôi giày cao gót tự mình xông vào, "Anh Ngan Le!" Kỳ Ngạn Lễ nghe thấy giọng nói điệu chảy rớt đó, ánh mắt loé lên vẻ chán ghét, nhưng lại tỏ ra cởi mở nói, "Sao em lại đến đây thể?"
Mẹ của Thẩm Uyển Yêu là Thẩm Thu, bây giờ là vợ hai của bố anh ta là Kỳ Quốc Thần, Thâm Uyển Yêu đương nhiên cũng được coi là con gái của nhà họ Kỳ, tuy trong lòng Kỳ Ngạn Lê chưa từng thừa nhận, nhưng mà, bây giờ anh ta vẫn sẽ không ồn ào với hai mẹ con Thẩm Thu, suy cho cùng, Thẩm Uyen Yêu này, còn có chút giá trị lợi dụng
Thẩm Uyển Yêu xách túi xách bước vào, "Anh Ngạn Lễ, bác Kỳ biết em học thiết kế mỹ thuật, nên bảo em đến công ty anh làm việc, chắc anh sẽ không không nhận em đấy chứ?”
Thực ra, là Thẩm Thu cố tình nhắc đến chuyện này trước mặt Kỳ Quốc Thần, để Kỳ Quốc Thần sắp xếp việc làm cho Thẩm Uyển Yêu, nhiều lần nhắc đến Ả Hoa, vì vậy Thẩm Uyển Yêu mới có thể được như ý nguyện.
Nhưng Thẩm Uyển Yêu đến Ả Hoa, cũng căn bản không phải là để đi làm, mà là để có thể thường xuyên nhìn thấy Kỳ Ngạn Lễ, tốt cho việc bồi dưỡng tình cảm với Kỳ Ngạn Lê! Kỳ Ngạn Lễ nhìn Thẩm Uyển Yêu, "Em cũng học thiết kế mỹ thuật à?"
Thẩm Uyển Yêu uốn éo hờn dỗi: “Đúng vậy, anh Ngạn Lễ, nếu như anh từ chối em, em quay về sẽ rất mất mặt, mẹ em lại nói em vô dụng đấy" Dựa vào cái gì Mộ Vi Lan có thể làm việc ở Á Hoa, mà
Thấm Uyển Yêu cô không thể chứ? "Sao anh lại không cần em được, em là con gái của di Thẩm, kể cả anh không giữ thể diện cho em, thì cũng phải giữ thể diện cho dì Thẩm chứ, Lý Đạt, đưa Uyển Yêu đến báo danh ở bộ phận thiết kế
Lí Đạt gật gật đầu, "Đuoc, tổng giám đốc Kỳ, cô Thẩm, mời đi theo tôi đến bộ phận thiết kế"
Thẩm Uyển Yêu vừa nghe thấy Kỳ Ngan Lễ dịu dàng gọi cô là "Uyển Yêu", trong lòng như nở hoa, "Anh Ngan Lễ, vậy em đến bộ phận thiết kế báo danh đây."
Lúc Thẩm Uyển Yêu đi đến cửa, Kỳ Ngạn Lễ còn đăch biệt gọi lại Lí Đạt, dặn dò: “À, đúng rồi, nhớ dặn dò tổng thanh tra bộ phận thiết kế, hãy quan tâm đến Uyển Yêu một chút." "Vâng, tổng giám đốc Kỳ."
Thẩm Uyển Yêu bỗng e then, vô cùng vui mừng, xem ra trong lòng anh Ngạn Lễ cũng có cô!
Sau khi Lí Đạt dẫn Thẩm Uyển Yêu rời khói văn phòng, Kỳ Ngạn Lễ mia mai hừ một tiếng.
Mộ Vi Lan ngồi ở vị trí làm việc, trong lúc đang không tập trung, thì Lí Đạt dẫn Thẩm Uyển Yêu bước vào bộ phận thiết kế.
Thẩm Uyển Yêu đi đến trước văn phòng của tổng thanh tra, ánh mắt khiêu khích nhìn về phía Mộ Vi Lan, đắc ý ngâm nga một tiếng. Mộ Vi Lan giật giật mắt, Thẩm Uyển Yêu sao lại đến Á Hoa làm việc vậy?
Đợi sau khi Thẩm Uyển Yêu bước ra từ văn phòng tổng thanh tra, Lí Đạt liền hỏi: "Cô Thẩm, cô muốn ngồi ở đâu?"
Thẩm Uyến Yêu nhìn bao quát khu làm việc rộng lớn một vòng, cuối cùng, đem ánh mắt đặt vào vị trí bên cạnh của Mộ Vi Lan, chỉ vào nói: “Trợ lý Lí, tôi muốn ngồi ở vị trí đó, có được không?" "Đương nhiên là được."
Trong ánh mắt quý mến của mọi người, Thẩm Uyển Yêu ra vẻ cao ngạo ngồi vào vị trí bên cạnh của Mộ Vi Lan. Giờ nghỉ trưa, Mộ Vi Lan vì trong lòng phiên muộn, nên đi ra sân thượng hóng gió, vừa yên tĩnh không lâu, Thẩm Uyển Yêu liền đi theo có đến sân thượng.
Một mình đến sân thượng, chắc sẽ không phải vì nghĩ không thoáng nên tự sát đấy chứ?"
Giọng nói nữ sắc bén mia mai truyền đến từ phía sau, làm Mộ Vi Lan hơi hơi chau mày, cô quay người lại nhìn: "Chẳng phải cô không có một chút hứng thú nào với mỹ thuật và thiết kế sao? Sao lại đến LÁ Hoa làm việc thế?”
Thẩm Uyển Yêu giẫm lên đôi giày cao gót nhẹ nhàng bước tớ, "Lúc trước tôi không có hứng thú với thiết kế, nhưng tôi bây giờ, cực kì hứng thú với mỹ thuật và thiết kế, không được sao? Mộ Vi Lan, cô đừng tưởng rằng chỉ có cô mới có thể ngày ngày lởn vởn trước mặt của anh Ngan Lê, bây giờ tôi đến rồi, cô đừng nghĩ sẽ quyến rũ được anh Ngạn Lễ dưới con mắt của tôi nữa!"
Ôi trời, thì ra là đến để theo dõi cô!
Mộ Vi Lan khinh thường nói: “Cô yên tâm đi, tôi không có hứng thú gì với anh trai Ngan Lễ của cô đâu!" “Mộ Vị Lan, cô nghĩ rằng tôi sẽ tin những lời nói nhám của cô sao! Cô đừng tưởng tôi không biết, tối hôm qua tô quan lấy anh Ngạn Lê!" Ánh mắt của Mộ Vi Lan bỗng run rẩy, lạnh lùng nhìn chẩm chắm vào Thẩm Uyến Yêu, "Thì ra là cô!"