Sáng sớm hôm sau, khi Mộ Vi Lan đến trường mẫu giáo, cô nhìn thấy chiếc Maybach màu đen quen thuộc đỗ cửa. Thân hình người đàn ông cao lớn đang dựa vào xe, như thể đang đợi ai đó.
“Anh Phó?”
Phó Hàn Tranh nheo mắt, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô, đôi môi mỏng khẽ mở: “Cô Mộ, lên xe đi, chúng ta nói chuyện."
Nói chuyện?
Mộ Vi Lan lo lắng lên xe, Phó Hàn Tranh vẫn lạnh lùng như mọi khi, bình tĩnh đưa bản hợp đồng đến trước mặt cô, giọng nói lạnh lùng: “Xem đi, nếu không có vấn đề gì thì ký tên đi.”
Mộ Vi Lan sững sờ, ánh mắt nhìn xuống bản hợp đồng trước mặt, nói là bản hợp đồng nhưng giống như là hợp đồng bán thân hơn.
Nhưng điều kiện cực kỳ hấp dẫn, biệt thự nhà hộ Mộ sẽ không bị di dời, đồng thời thuộc về tên của cô.
Sau khi thấy điều này, Mộ Vi Lan cầm cây bút đen và ký tên mà không cần suy nghĩ nhiều.
Phó Hàn Tranh nhướn mày, người phụ nữ thật sự không có chút đề phòng nào, nhìn thoáng qua đã ký tên, cô không sợ anh bán cô đi sao?
"Từ hôm nay, trên danh nghĩa cô là vợ của tôi, là mẹ của Tiểu Đường Đậu, nhưng không công bố ra bên ngoài."
Ý của anh là họ không chỉ kết hôn giả, mà còn phải che giấu việc kết hôn ở bên ngoài.
“Ngoài ra, tôi hy vọng cô xem xét kỹ nội dung bản hợp đồng, tôi không muốn cô vi phạm hợp đồng”
Mộ Vi Lan gật đầu: “Anh Phó, anh yên tâm đi, tôi sẽ đọc kỹ bản hợp đồng này."
Phó Hàn Tranh hơi nhướn mày, lạnh lùng ra lệnh: “Từ giờ trở đi, cô phải thay %3D đổi cách xưng hô với tôi."
Cô nhất thời không kịp phản ứng:
“Hả?”
“Gọi Hàn Tranh."
Đôi mắt của Mộ Vi Lan đập vào đôi mắt chăm chú của người đàn ông, tai cô đỏ bừng, cắn môi nói: “....Hàn Tranh?"
Người đàn ông trả lời: “Ừ."
Có chắc là phải gọi như vậy không? Bọn họ dường như vẫn chưa thân thuộc đến mức ấy.
Phó Hàn Tranh liếc nhìn cô và giải thích: “Để người khác không nghi ngờ, tôi hy vọng cô có thể che giấu chuyện kết hôn giả của chúng ta với tất cả mọi người, bao gồm cả Tiểu Đường Đậu”
"Được, anh Phó...Hàn Tranh."
Cô cắn lưỡi, cau mày, nhất thời không thể thuận miệng gọi như thế.
"Tối nay, tôi sẽ đón cô đến nhà họ
Phó ăn tối."
Mộ Vi Lan sững sờ, tối nay phải đi người nhà?
"...Có nhanh quá không? Tôi còn chưa chuẩn bị xong..."
Phó Hàn Tranh lạnh lùng lườm cô: “Đợi cô chuẩn bị xong, e rằng biệt thự nhà họ Mộ đã bị dỡ bỏ rồi."
Khóe môi Mộ Vi Lan co giật, người đàn ông này thực sự biết tận dụng, nói đến giao dịch, không biết đến tình người!
"Không có vấn đề gì nữa thì cô có thể xuống xe rồi."
"...Được."
Mộ Vi Lan kéo cửa xe, ôm bản hợp đồng đi xuống. Anh khởi động xe và rời đi.
Người đàn ông này cũng thật là...
Bỏ đi, vì anh để lại nhà họ Mộ cho cô, cô không tính toán với anh làm gì!
Mộ Vi Lan vừa bước vào trường mẫu giáo vừa lật bản hợp đồng, các điều khoản cũng thật là nhiều.
Bên A, Phó Hàn Tranh.
Bên B, Mộ Vi Lan.
"Bên B không được phép can thiệp vào bất kỳ cuộc sống riêng tư nào của bên A. Bên B phải chuyển đến nơi ở được chỉ định của bên A trong vòng ba ngày. Bên B phải tuân thủ tất cả sự sắp sếp và căn dặn của bên A..."
Đây là thật là một bản hợp đồng bá đạo!
Mộ Vi Lan cau mày, rút điện thoại và gọi cho Phó Hàn Tranh
"Tại sao tôi phải chuyển nhà?”
“Bà Phó, cô có thấy cặp vợ chồng bình thường nào lại không sống cùng nhau chưa?"
Mộ Vi Lan sững sờ, bọn họ vốn không phải là vợ chồng bình thường mà.
Đầu dây bên kia, Phó Hàn Tranh dặn dò: “Để không khiến người nghi ngờ, tốt nhất cô nên ngoan ngoãn hợp tác, nếu không mọi chuyện bại lộ, tôi có khả năng tặng biệt thự của nhà họ Mộ cho cô, thì cũng có khả năng thu hồi lại biệt thự của nhà họ Mộ."
Người không có quyền lực bằng người khác, không thể không cúi đầu. Mộ Vi Lan nheo mắt, trả lời với một giọng điệu cực tốt: “Được rồi, Hàn Tranh, tôi sẽ nghiêm túc tuân thủ từng thỏa thuận."
“Tốt nhất là cô nên làm được điều đó."
Tòa nhà Phó Thị, trong thang máy riêng.
Phó Hàn Tranh và Hướng Nam Tây đứng im lặng, Hướng Nam Tây ngước mắt lên nhìn khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông, mím môi rồi mở miệng nói, phá vỡ sự im lặng: “Hàn Tranh, gần đây anh đang tìm kiếm mẹ ruột của Tiểu Đường Đậu à?"
Phó Hàn Tranh khoanh tay, gật đầu nói: “Tối nay tôi sẽ đưa cô ấy về nhà họ Phó, để các người gặp cô ấy.”
Trái tim của Hướng Nam Tây rung lên, những ngón tay thon dài của cô ta từ từ nắm chặt thành nắm đấm, khuôn mặt vẫn bình thường: “Hai người dự định kết hôn rồi à?"
Cửa thang máy mở ra.
Phó Hàn Tranh khẽ trả lời: “Chúng tôi đã nhận giấy đăng ký kết hôn rồi."
Sau khi nói xong, anh bước ra khỏi thang máy, Hướng Nam Tây đứng trong máy rất lâu vẫn không bình tĩnh lại được.
Chẳng qua chỉ là một người phụ nữ dựa vào con để được phú quý mà thôi, còn Hàn Tranh cũng chỉ là lợi dụng người phụ nữ đó để không bị người nhà giục kết hôn nữa thôi. Cô ta đang lo lắng cái gì chứ?
Cô ta và Phó Hàn Tranh là bạn thanh mai trúc mã. Cô ta không tin, trong tim Hàn Tranh, người phụ nữ lai lịch không rõ lại quan trọng hơn cô ta.
Đến giờ tan học, Mộ Vi Lan dắt tay Tiểu Đường Đậu ra khỏi trường mẫu giáo, xe của Phó Hàn Tranh đã đến rồi.
Tiểu Đường Đậu vui vẻ nói: “Mộ Mộ, bố nói tối nay cô sẽ đến nhà ăn cơm với chúng con, điều này có phải là thật không?"
Mộ Vi Lan véo má cô bé: “Thật chứ.”
Đến khi lên xe, Phó Hàn Tranh liếc nhìn cô ngồi ghế sau qua gương chiếu hậu, lông mày anh hơi nhíu lại.
Chiếc Maybach dừng lại trước một cửa hàng cao cấp.
Bước vào trong cửa hàng, Phó Hàn Tranh nhìn xung quanh, chọn một chiếc váy: “Cái này, lấy nó xuống cho cô ấy thử."
Nhân viên mỉm cười lịch sự: “Vâng, thưa tổng giám đốc Phó, tổng giám đốc Phó thật là tinh tường, đây là mẫu mới nhất của cửa hàng chúng tôi."
Mộ Vi Lan cầm chiếc váy vào phòng thử đồ, Phó Hàn Tranh và Tiểu Đường Đậu ngồi trên ghế sofa đợi một lúc lâu.
Trong phòng thử đồ, truyền đến một giọng nói lúng túng của Mộ Vi Lan: “Cái đó...khóa kéo sau lưng không thể kéo lên được.”
Cô tưởng là nữ nhân viên, quay người mở cửa phòng thử đồ, nhưng cô không ngờ lại là một người đàn ông cao lớn bước vào, ngang nhiên bước vào phòng thử đồ chật hẹp.
Người đàn ông đóng cửa lại, cau mày nói: “Quay người lại."
Mộ Vi Lan cắn môi, mặt đỏ bừng, quay lưng lại, làn da lưng trắng như tuyết lộ ra trước mắt Phó Hàn Tranh.
Đôi mắt đen của Phó Hàn Tranh tối lại, giơ tay lên, kéo khóa kéo và kéo lên một cách trơn tru.
Những ngón tay lạnh của anh dường như trượt trên làn da mềm mại của cô, khơi dậy một lớp hạt dẻ mỏng, hai má cô đỏ ửng.
Mộ Vi Lan khinh miệt mình, cô ngại ngùng cái gì? Chẳng qua chỉ là kéo cái khóa mà thôi!
Nhưng nhịp tim lại không ngừng đập mạnh.
Sau khi bước ra khỏi phòng thử đồ, Tiểu Đường Đậu nhảy xuống và chạy đến: “Wow! Mộ Mộ cô thật là xinh đẹp! Rất hợp với bố con nhé!"
Má cô nóng hơn, Tiểu Đường Đậu cau mày lo lắng hỏi: “Mộ Mộ, sao mặt cô lại đỏ thế?"
“Cô, cô hơi nóng."
"Đi thôi."
Phó Hàn Tranh dẫn Tiểu Đường Đậu đi phía trước, đôi môi cong lên.