Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 1323




Chương 1323:

 

Phó Mặc Tranh yên tâm, vòng tay ôm lấy cổ anh tựa bên gáy của anh lầm bầm: “Nếu như anh đi rồi, người của bệnh viện sẽ tới bắt em, nếu như bọn họ bắt em đi rồi, thì anh sẽ mãi mãi không gặp được em nữa”

 

Tim Lâm Bạc Thâm như bị tảng đá nặng ngàn cân đè lên, ngột ngạt khó thở: “Nếu người của bệnh viện bắt em đi, anh cũng sẽ tới thăm em mà, sẽ không thể nào mãi mãi không gặp được em đâu”

 

Lâm Bạc Thâm cố gắng thuyết phục cô.

 

Nhưng Phó Mặc Tranh nhìn chằm chằm anh, thấy anh đang nói giúp cho bệnh viện thì ngay lập tức trở mặt, kéo chăn trùm lên đầu mình, xoay lưng về phía anh.

 

“Anh bị người của bệnh viện mua chuộc rồi.”

 

Lâm Bạc Thâm nhìn ổ chăn ấy, vươn tay ôm lấy cô: “Người của bệnh viện không dám mua chuộc anh đâu, nếu họ mua chuộc anh, anh sẽ mắng bọn họ”

 

“Nhưng mà anh đang nói giúp cho bọn họ”

 

“Mặc Bảo, anh thật sự không có, anh mãi mãi đứng về phía em vô điều kiện”

 

Phó Mặc Tranh từ trong chăn lộ ra hai con mắt đen láy, hai tay nắm lấy chăn, nửa tin nửa ngờ mà nhìn anh: “Thật không?”

 

Lâm Bạc Thâm nhìn thẳng vào mắt cô đáp lại: “Ừ, thật”

 

Phó Mặc Tranh lại chen vào lòng anh, giống như một đứa trẻ đang lấy lòng, cô nói với Lâm Bạc Thâm: “Em sẽ ngoan ngoãn ăn cơm, ngoan ngoãn đi ngủ, chỉ cần anh ở bên cạnh em thì em sẽ ổn”

 

Lâm Bạc Thâm vuốt mái tóc rối bời của cô, im lặng mà âu yếm nhìn cô, không nói gì.

 

Phó Mặc Tranh chớp mắt nhìn anh: “Đúng không, Lâm Bạc Thâm?”

 

“Đúng”

 

Phó Mặc Tranh phồng má nói: “Nếu anh hợp tác với đám người của bệnh viện lừa em, em thật sự sẽ không để ý đến anh nữa”

 

“Không để ý đến anh thì đi đâu?” Lâm Bạc Thâm thử dò hỏi.

 

Phó Mặc Tranh đảo mắt, nói: “Đi tìm Tiểu Đậu Nha, Tiểu Đậu Nha sẽ không lừa gạt em.”

 

Lâm Bạc Thâm nắm chặt lấy vai cô, nghiêm túc nhìn cô: “Mặc Bảo, hứa với anh, đừng một mình đi tìm Tiểu Đậu Nha”

 

“Tại sao?”

 

“Bởi vì em để ý Tiểu Đậu Nha như vậy, để ý đến mức vì Tiểu Đậu Nha mà có thể không cần đến anh, anh rất ganh tị”

 

Cô muốn đi tìm Tiểu Đậu Nha, trên phương diện y học rốt cuộc chuyện này nói lên điều gì Lâm Bạc Thâm không rõ, nhưng anh biết chắc chắn là không ổn.

 

Phó Mặc Tranh dùng ngón trỏ chọt chọt yết hầu đang di chuyển lên xuống của anh: “Ừ… Bạc Thâm, anh đang ghen với Tiểu Đậu Nha sao?”

 

“Ừ, rất ghen đấy” Từ đầu đến cuối Lâm Bạc Thâm đều nhìn chằm chằm vào cô.

 

Gô hơi lỡ đễnh: “Được thôi”

 

Lâm Bạc Thâm cau mày: “Mặc Bảo, nhìn anh này”

 

Phó Mặc Tranh như một học sinh không tập trung, ngước mặt lên nhìn anh: “Làm sao vậy?”

 

“Đừng một mình đi tìm Tiểu Đậu Nha, nghe chưa?”

 

Phó Mặc Tranh bĩu môi, yếu ớt hỏi: “Vậy khi nào anh rảnh vậy, em rất muốn đi tìm Tiểu Đậu Nha chơi”

 

Lâm Bạc Thâm nhìn cô, lập tức đỏ mắt, nhưng lại không muốn để cô thấy, tay nắm lấy gáy cô, đem cô ghì chặt vào trong lòng mình.

 

“Chơi với Tiểu Đậu Nha có gì vui chứ, anh chơi với em không được sao?”

 

Tay Phó Mặc Tranh khẩy nút áo ngủ của anh: “Chúng ta có thể đi tìm Tiểu Đậu Nha rồi cùng nhau chơi”

 

Lâm Bạc Thâm: “Anh không muốn có người thứ ba đến làm phiền thế giới hai người của chúng ta”

 

“Vậy được thôi.”