Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 1322




Chương 1322:

 

Từ Trân: “Không ai được phép đi cùng bệnh nhân, đặc biệt là người nhà. Mà anh lại có sự đồng cảm mạnh mẽ với bệnh nhân như vậy lại càng không thể tham gia cùng điều trị được. Nếu sự đồng cảm quá mạnh, chưa nói đến việc ảnh hưởng tiến độ điều trị, mà hơn nữa có thể anh sẽ bị bệnh nhân đồng hóa”

 

Lâm Bạc Thâm gắn giọng hỏi: “Đây là cách duy nhất?”

 

“Đây là cách duy nhất để điều trị một căn bệnh tâm thần và tôi cũng không thể đảm bảo răng Phó Mặc Tranh sẽ hoàn toàn trở lại bình thường ngay cả sau khi điều trị nghiêm ngặt, nhưng Lâm Bạc Thâm, anh phải biết rõ răng, nếu không làm như vậy, Phó Mặc Tranh sẽ trở thành một kẻ điên trong mắt mọi người.”

 

Lâm Bạc Thâm nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt nặng nề xen lẫn sự phức tạp. Từ Trân biết Lâm Bạc Thâm thích mềm không thích cứng, nên nói vòng vo: “Phó Mặc Tranh là một người nổi trội, cô ấy không nên bị căn bệnh trầm cảm hủy hoại, Lâm Bạc Thâm, hãy đưa cô ấy đi chữa trị, mặc dù tôi không nắm chắc hoàn toàn 100%, nhưng chúng ta sẽ cùng nhau nỗ lực để giúp cô ấy khỏe mạnh nhất có thể. Như thế là tốt nhất cho Phó Mặc Tranh, nếu cô ấy mà trở thành một người bị bệnh tâm thần và mất trí trong mắt mọi người thì thật không dễ chịu chút nào”

 

Lâm Bạc Thâm nuốt nước miếng, chau mày, khuôn mặt lạnh băng toát ra vẻ thống khổ: “Cho tôi một chút thời gian xử lý”

 

“Nhanh lên. Đối với bệnh này, điều trị càng sớm càng tốt.”

 

Sau khi cúp điện thoại, Lâm Bạc Thâm ngồi đờ đẫn trên ghế sofa.

 

Anh ngẩng đầu tựa vào lưng ghế, nhắm mắt lại suy ngẫm cả một đêm.

 

Lúc hơn nửa đêm, Thịnh Hoài Nam và Diệp Duy gọi điện đến.

 

Thịnh Hoài Nam nói: “Bạc Thâm, ngày mai tôi và Duy Duy, Hà An cùng nhau đến Bắc Thành thăm các cậu nhé, bạn bè thân thiết của Tranh Tranh cũng chẳng có mấy ai, để Duy Duy bầu bạn với cô đi”

 

Lâm Bạc Thâm nói: “Được”

 

Qua một lúc sau, Lâm Bạc Thâm nói: “Cảm ơn”

 

Thịnh Hoài Nam cười: “Cảm ơn gì chứ, chúng ta là anh em từng cùng nhau đổ máu trong chiến đấu cơ mà, vả lại Duy Duy và Tranh Tranh lại là bạn bè thân thiết, Tranh Tranh… xảy ra chuyện, chúng tôi nhất định phải đến thăm chứ”

 

Sáu giờ sáng, Lâm Bạc Thâm đứng dậy khỏi ghế sofa trong phòng khách, về lại phòng ngủ.

 

Phó Mặc Tranh vẫn còn đang ngủ say.

 

Lâm Bạc Thâm đặt điện thoại của cô về chỗ cũ, sau đó lên giường, chui vào trong chăn ôm chặt lấy cô.

 

Sau khi Phó Mặc Tranh bị bệnh, cô luôn bị mất ngủ, ngủ không sâu, lúc này cả người Lâm Bạc Thâm mang theo hơi lạnh chui vào chăn, cô co rúm người lại sau đó rúc vào trong lòng anh, tay ôm chặt lấy eo của anh, mắt nhắm lại giọng khàn mà cằn nhẳn: “Anh đã đi đâu vậy, không ấm áp chút nào”

 

Lâm Bạc Thâm nhìn khuôn mặt ngây thơ đáng yêu của cô, ánh mắt tràn đầy yêu thương và nuông chiều: “Anh đã nấu cháo rồi, chút nữa em thức dậy thì chúng ta có thể ăn sáng”

 

Phó Mặc Tranh nghe đến ăn sáng thì bụng hơi đói, khuôn mặt nhỏ nhắn dụi vào hõm cổ ấm áp của anh: “Em muốn ăn bánh bao hấp của Nam Thành”

 

“Được, lát nữa anh đi mua”

 

Phó Mặc Tranh ôm chặt lấy anh, thì thầm làm nũng: “Đừng mà, bây giờ em không muốn anh đi.”

 

Giống như trẻ con vậy quấn lấy anh.

 

Trái tim sắt đá của Lâm Bạc Thâm tan chảy rồi, anh cúi đầu hôn lên cái trán trắng nõn của cô trầm giọng cười nói: “Vừa muốn ăn bánh bao lại không muốn anh đi, rốt cuộc em muốn bánh bao hay là muốn anh đây?”

 

Phó Mặc Tranh dang rộng cánh tay ra, quấn chặt lấy anh như con gấu, giọng trẻ con mà lẩm bẩm: “Bánh bao và Lâm Bạc Thâm em đều muốn”

 

Lâm Bạc Thâm ôm chặt lấy cô, bàn tay to lớn xoa mái tóc mềm mại rối tung của cô: “Vậy anh kêu Hàn Thông đi mua bánh bao hấp”

 

Ánh mắt Lâm Bạc Thâm cưng chiều ôm lấy cô.

 

Phó Mặc Tranh nằm tựa lên người anh ngủ một giấc, hàng mi đen dài khẽ chớp, cô đang nằm trong vòng tay của Lâm Bạc Thâm đột ngột mở mắt nhìn anh: “Em không muốn ở một mình, cho nên anh đừng đi, có được không?”

 

Cô bệnh rồi, thế mà càng nhạy cảm hơn.

 

Lâm Bạc Thâm hướng mắt về phía cô nắm lấy tay cô xoa nắn, âm thanh khàn khàn đồng ý với cô: “Được, anh sẽ không để em ở một mình”