Chương 1321:
Thịnh Hoài Nam n¡ ừa nãy Duy Duy nói với tôi rằng lúc trước khi Tranh Tranh đến Đế Đô để tham dự bữa tiệc cảm ơn của chúng tôi, lúc đang trên đường đến nhà hàng thì nói rằng mình đã nhìn thấy một đứa trẻ và cô ấy muốn xuống xe ở giữa đường, Tranh Tranh đã chạy qua đường để tìm đứa trẻ. Duy Duy nói rằng cảm thấy cô ấy lúc đó rất kì lạ”
Lâm Bạc Thâm mấp máy môi, ngẩn người hỏi: “Đứa nhỏ đó… trông như thế nào?”
“Duy Duy không nhìn thấy ai”
Lâm Bạc Thâm nhắm mắt lại, ánh mắt chứa đầy sự phức tạp và đau khổ.
Trong điện thoại, Duy Duy nói: “A! đúng rồi, tôi nhớ lúc đó ở rất gần đèn giao thông, tình cờ trên đoạn đường đó lại có camera, chúng ta có thể xem lại camera, nhất định sẽ tìm thấy đứa trẻ đó”
Thịnh Hoài Nam nói: “Cách này không tồi, Bạc Thâm, hay là như này, bây giờ tôi sẽ liên hệ cho người đi kiểm tra lại một lượt. Khi nào có tin tức tôi sẽ lập tức nói cho cậu biết”
“Được”
Sau khi Lâm Bạc Thâm cúp điện thoại, anh ngồi trên ghế sofa trong phòng khách và chờ cuộc gọi của Thịnh Hoài Nam.
Trong đầu anh nhớ lại một số chuyện.
Phó Mặc Tranh nói rằng cô ấy đã cứu một đứa trẻ trên phim trường của đài truyền hình. Lâm Bạc Thâm lập tức gọi điện cho Hàn Thông và yêu cầu Hàn Thông hỏi nhân viên làm việc trên phim trường của đài truyền hình xem có chuyện như thế này xảy ra hay không.
Mười phút sau, Hàn Thông nói với anh ấy: “Ông chủ, nhân viên trên phim trường nói lúc đó chỉ có vợ anh bị thương do thiết bị rơi xuống, ngoài ra không thấy bất cứ đứa trẻ nào, hơn nữa ngày hôm đó cũng không có diễn viên nhí nào, thêm vào đó những đứa trẻ không liên quan không được phép vào phim trường. Còn về việc vợ anh nói cứu một đứa trẻ, những người trên phim trường nói rằng họ không nhìn thấy”
Nghe Hàn Thông nói xong, Lâm Bạc Thâm cúp máy, mặt không chút cảm xúc.
Nửa giờ sau, Thịnh Hoài Nam gửi cho anh ấy một đoạn video giám sát.
Trong video giám sát, Lâm Bạc Thâm nhìn thấy Phó Mặc Tranh xuống từ chiếc xe BMW màu đỏ, không thèm nhìn đèn giao thông mà lao thẳng qua đường. Một lúc sau, cô ấy đi vào một con đường ngập bóng cây, như thể nhìn thấy điều gì đó , cô ấy cười lên, sau đó, nói với chuyện với khoảng không.
Video giám sát không có âm thanh nên không biết biết cô ấy đang nói gì.
Lâm Bạc Thâm nhìn thấy Phó Mặc Tranh lấy ra một miếng sô cô la từ trong túi và đưa sang khoảng không bên đó.
Sô cô la rơi trên mặt đất, nhưng cô ấy vẫn mỉm cười ấm áp.
Sau đó cô ấy vẫy tay chào tạm biệt khoảng không.
Lâm Bạc Thâm đặt chiếc điện thoại lại trên ghế sofa, đưa tay ra vuốt mặt, khóe mắt anh ấy hoe đỏ.
Lâm Bạc Thâm thả người lên ghế sofa. Anh ấy lấy tay lau khóe mắt, hít một hơi thật sâu, lại cầm điện thoại gọi cho Từ Trân.
Từ Trân nghe điện thoại, giọng còn ngái ngủ.
Cô ấy rất ngạc nhiên khi nhận được cuộc gọi từ Lâm Bạc Thâm.
“Sao vậy, anh đã nghĩ thông rồi ư?”
Lâm Bạc Thâm nén nỗi buồn lại, cổ họng gẵn hỏi từng chữ một: “Khi trầm cảm đến mức độ nào đó, có phải sẽ sinh ra ảo giác?”
Từ Trân sửng sốt, nhíu mày hỏi: “Cô ấy đã gặp phải ảo giác sao?”
Lâm Bạc Thâm lạnh lùng nói: “Trả lời tôi, đúng hay là sai”
“Đúng. Những bệnh nhân trầm cảm ở từng mức độ khác nhau sẽ bị ảo giác về thính giác và thị giác ở mức độ khác nhau, có thể gây ra chứng tâm thần phân tức là rối loạn điều chỉnh” Lâm Bân cổ họng nghẹn lại: “Rối loạn Điều chỉnh là gì?”
Từ Trân thở dài nó một loại bệnh tâm thần: ối loạn điều chỉnh, như người ta thường nói, là Từ Trân đang nhắc nhở Lâm Bạc Thâm rằng Phó Mặc Tranh bây giờ là một bệnh nhân tâm thần, cô ấy không bình thường.
Lâm Bạc Thâm mắt đỏ lên: “Có cách nào chữa khỏi không?”
“Có, nhưng bắt buộc phải nhập viện điều trị và phải cách ly bắt buộc.
tại bệnh viện”
Lâm Bạc Thâm vung tay lên, nhíu mày, nhắm mắt lại: “Tôi có thể đi cùng cô ấy được không?”