Chương 1312:
Sau khi bỏ lửng câu nói này, Lâm Bạc Thâm liền đi đến phòng bệnh.
Để lại Từ Trân tại chỗ, siết chặt tay nhìn theo bóng lưng của Lâm Bạc Thâm, và nghiến răng.
Bây giờ cô thật sự nghi ngờ rằng không phải Phó Mặc Tranh bị bệnh, mà là Lâm Bạc Thâm bị bệnh.
Cô không hiểu tại sao Lâm Bạc Thâm lại chán ghét Phó Mặc Tranh nhập viện, việc nhập viện cũng sẽ không để Phó Mặc Tranh chết.
Hơn nữa, bệnh viện này thuộc về anh, liệu bọn họ có thể nuốt sống được Phó Mặc Tranh sao?
Sau khi Lâm Bạc Thâm vào phòng, anh thấy Phó Mặc Tranh đang co rúc mình trên giường như một đứa trẻ. Trên má cô toát ra mồ hôi lạnh.
Lâm Bạc Thâm sải bước tới: “Mặc Bảo?”
Phó Mặc Tranh được đắp bằng một chiếc chăn bông dày nhưng cô vẫn cảm thấy rất lạnh. Cô vươn tay nắm lấy tay áo Lâm Bạc Thâm, đôi mắt trong veo đầy nước mắt: “Lâm Bạc Thâm, em rất lạnh và đau. Anh cứu em với”
Lâm Bạc Thâm nhìn cô vô cùng bất lực, như thể có vài lưỡi dao sắc bén cắm vào tim anh, máu chảy ròng ròng. Anh ngồi xuống mép giường và ôm cô đang quấn trong chăn bông vào lòng.
“Tốt hơn chút nào chưa?”
Phó Mặc Tranh nhìn anh khóc: “Đau.”
Lâm Bạc Thâm mở chăn bông của cô, ôm cô vào lòng, rồi lại quấn chăn. Xuyên qua lớp quần áo mùa hè mỏng manh, anh cảm thấy toàn thân cô đều đổ mồ hôi lạnh. Cằm của Lâm Bạc Thâm đè lên đỉnh đầu cô, anh nhắm mắt thật sâu, ngẩn người nói: “Mặc Bảo, nếu đau quá, thì… nhập viện đi?”
Phó Mặc Tranh ngẩng đầu nhìn anh, nước mắt lăn dài, đau đớn và bất lực: “Anh định bỏ rơi em sao?”
Lâm Bạc Thâm nhìn cô, hé môi và không nói được lời nào.
Phó Mặc Tranh nhìn anh cầu xin: “Đừng bỏ em ở đây. Không, Bạc Thâm, đừng đưa em đến chỗ bác sĩ, em sẽ không còn được là em.
Đừng bỏ em ở đây mà, được không?”
Bốn năm trước, sau khi tự tử thất bại, cô buộc phải nhập viện.
Trong khoảng thời gian đó, cô không được tiếp cận với thế giới bên ngoài. Cô dường như bị nhốt trong một cái lồng kín. Cô được cố định trên giường bệnh. Hàng ngày, cô được y tá cấp thuốc, tiêm, truyền nước.
Ngay cả việc tiểu tiện, đại tiện cũng phải có y tá trông coi. Cô cảm thấy mình không có tôn nghiêm và muốn chết trong đau đớn.
Lâm Bạc Thâm nhìn cô, dùng ngón tay lau mồ hôi lạnh và nước mắt trên mặt cô, anh nuốt khan cổ họng nói: “Anh sẽ ở lại bệnh viện với em, anh sẽ không rời đi”
Phó Mặc Tranh khóc lắc đầu, cô không ngốc: “Bọn họ sẽ không cho anh ở đây, anh đừng tin bọn họ có được hay không, anh thật sự không nên đưa em giao cho bọn họ bởi họ sẽ không cho anh thấy được em, bọn họ đang nói dối”
Lâm Bạc Thâm nhìn đôi mắt đỏ hoe của cô, trái tim run lên.
Cuối cùng, anh ôm chặt lấy cô nói: “Thôi, anh không tin, anh sẽ không giao em cho bọn họ.”
Trong tích tắc, hai tay Phó Mặc Tranh ôm chặt lấy cổ Lâm Bạc Thâm, cô kinh hãi nói: “Em không đau nữa, Bạc Thâm, chúng ta đi thôi”
Lâm Bạc Thâm nhắm mắt lại, âm trầm nói: “Chúng ta trước khi đi uống thuốc đi, được không? Uống thuốc xong, em sẽ không đau nữa”
“Em không cần uống thuốc, em không sao” Phó Mặc Tranh nhìn anh thẩn khiết nói.
Khóe mắt Lâm Bạc Thâm đỏ hoe, anh hít sâu một hơi, đưa đôi tay to chạm vào khuôn mặt cô, nhẹ giọng dỗ dành: “Đợi lát nữa, anh ở đây, anh sẽ không để bọn họ mang em đi đâu, Mặc Bảo, tin anh”
Từ Trân sau khi kê đơn thuốc thì đưa cho Lâm Bạc Thâm và giấu đi một tờ giấy ghi số lượng thuốc đã dùng.
Sau khi thấy Lâm Bạc Thâm rời bệnh viện với Phó Mặc Tranh trên tay, một số chuyên gia chẩn đoán không nhịn được mà bàn tán.
“Cô Phó bị bệnh nặng như vậy. Nếu cô ấy không ở lại bệnh viện cô ấy có thể có xu hướng tự tử lại lần nữa”