Chương 1305:
Trong phòng khách, Phó Mặc Tranh đang ngủ trên sofa với một tấm chăn mỏng trên người, Xương Sườn nằm bên cạnh cô ấy.
Lâm Bạc Thâm cầm một xấp t )ồi trên ghế sofa, lấy một cái gối đặt bên cạnh chân, sau đó nâng đầu của cô ấy đặt nhẹ lên chiếc gối.
Lâm Bạc Thâm tựa vào đó, tay cầm tài liệu lên xem, thỉnh thoảng lại cúi đầu nhìn khuôn mặt xinh đẹp đang say giấc của cô.
Xương Sườn nằm trong lòng của Lâm Bạc Thâm một lát, một lát sau lại chạy đến chân của Phó Mặc Tranh cọ cọ.
Lúc Xương Sườn làm ầm ï, những ngón tay thon dài của Lâm Bạc Thâm để lên đôi môi mỏng của mình ra hiệu cho Xương Sườn giữ im lặng.
Xương Sườn lập tức ngoan ngoãn ngồi yên trên ghế sofa, đôi mắt của nó yên lặng nhìn chằm chăm vào khuôn mặt xinh đẹp của cô chủ sau khi chìm vào giấc ngủ.
Khi Lâm Bạc Thâm đang tập trung xem tài liệu, cái đầu nhỏ của Xương Sườn lại lén lút dựa vào lồng ngực mềm mại của cô chủ nó.
Biệt thự trên đường Nguyệt Hồ thiết kế theo kiểu thông gió, trước sau đều có khoảng sân rất to, lúc này cửa phía trước và sau đều được mở, gió ngày hè mát mẻ thổi qua phòng khách, thoải mái và yên bình.
Phó Mặc Tranh ngủ một giấc dài.
Lúc tỉnh dậy, trời đã xế chiều.
Lâm Bạc Thâm đang ở trong nhà bếp nấu ăn.
Phó Mặc Tranh đứng dậy, lau nước miếng trên khóe miệng, đuổi Xương Sườn ra khỏi người, kéo chiếc chăn ra và đi rót nước uống.
Vì chiếc chăn mà Lâm Bạc Thâm đắp cho cô, nên lúc ngủ đổ mồ.
hôi, có chút nhớp nhoáng.
Cổ họng vừa mới thức dậy cảm thấy khô khan.
Phó Mặc Tranh đi chân trần rót nước, một ly nước mát vừa mới đến miệng, đã bị một bàn tay mảnh khảnh chặn lại.
Tay cô, bị nhét vào một ly nước ấm.
“Dạ dày không tốt, hạn chế uống mấy đồ lạnh đi”
Phó Mặc Tranh nhìn anh: “Em rất nóng”
“Càng nóng, lại càng không được uống đồ lạnh, nếu chênh lệch nhiệt độ trong và ngoài cơ thể quá lớn, dễ kích thích dạ dày”
Phó Mặc Tranh sau khi uống vài ngụm nước ấm, ly nước trên tay bị cô dùng lực ném lên bàn, giận cá chém thớt nói: “Em sắp bị cảm nắng luôn rồi!”
Lâm Bạc Thâm kéo cô lại, bàn tay to lớn sờ lên trán cô, rất nghiêm túc nói: “Trán của em rất mát, không có nóng”
Phó Mặc Tranh nghiến răng nghiến lợi nhét lại ly nước ấm vào tay anh: “Mùa hè ai lại đi uống nước nóng!”
Lâm Bạc Thâm liếc nhìn cái ly cô đã uống qua, rất bình tĩnh uống vài ngụm, nhìn cô, đôi môi mỏng lại phun ra hai chữ: “Anh uống”
Phó Mặc Tranh vẫn để chân trần chạy đi.
Ánh mắt của Lâm Bạc Thâm nhìn theo, tầm mắt rơi vào đôi chân trần trắng nõn của cô .
Một tay của Lâm Bạc Thâm chống eo, chau mày, sau lưng cô có.
một giọng nói trầm ấm ra lệnh: ‘Mang dép vào”
Phó Mặc Tranh đi đến cạnh sofa, mang đôi sandal vào, cái chân mảnh khảnh đá một cái, đôi dép bị quăng ra ngoài, bị Lâm Bạc Thâm bắt lấy.
“Anh tự đi mà mang!”
Nước lạnh không được uống, chân trần cũng không được đi, điều hòa của cái phòng chết tiệt này rốt cuộc là có mở hay không vậy?
Tại sao cô ấy vẫn cảm thấy nóng như thế.