Chương 1302:
Hạ Thanh Phong cười: “Tôi nghĩ rằng người đàn ông bị cô ấy nguyền rủa quá đáng thương, bởi vì nếu Phó Mặc Tranh thực sự chết, tôi có thể đảm bảo rằng người đàn ông đó sẽ nhìn thấy video này chắc chắn sẽ không có gì tốt đẹp trong phần đời còn lại của anh ta”
Lâm Bạc Thâm nghe mà không nói lời nào, lửa giận trong lồng ngực.
tích tụ và cuộn trào.
Hạ Thanh Phong liếc nhìn nắm đấm đầy sức mạnh của người đàn ông ngồi đối diện rồi n ‘ào thời điểm Phó Mặc Thanh tự tử và nằm trong bệnh viện để điều trị, tôi đã nghĩ cô gái này thật khủng khiếp, đáng thương và hơi ngốc nghếch. Sở thích và tình yêu của cô ấy đều quá biến thái và điên rồ, tôi nghĩ mình không có phúc được nhận”
Lâm Bạc Thâm chế nhạo: “Cô ấy chưa bao giờ yêu anh cả”
“Tôi đã nghĩ rằng mình rất ưu tú. Tôi đã nghĩ rằng cô ấy tiếp cận tôi trong buổi họp nữ sinh vì cô ấy quan tâm đến tôi, thậm chí yêu tôi ngay từ cái nhìn đầu tiên. Sau đó, tôi biết được rằng cô ấy đến và nói chuyện với tôi là vì bóng lưng của tôi giống của một người đàn ông tên Lâm Bạc Thâm” Hạ Thanh Phong nói.
Lâm Bạc Thâm bỗng cảm thấy nhói trong tim.
Hạ Thanh Phong nói: “Tôi thực sự không ngờ răng câu chuyện ly kỳ này lại xảy ra với tôi, tôi không nghĩ mình sẽ trở thành cái bóng của một người đàn ông khác, thậm chí còn không bằng một cái bóng. Phó Mặc Tranh đã tìm thấy được điều đó ở tôi, và đó chính là cái bóng của anh.
Vì vậy, khi cô ấy ở bên tôi, cô ấy luôn ở phía sau lưng tôi, luôn tràn đây tình yêu với cái bóng lưng của tôi. Bây giờ nghĩ tới tôi cũng thấy thật đáng sợ và nực cười biết bao”
Lâm Bạc Thâm bước ra khỏi quán cà phê, bàn tay bị nắm chặt đến mức tái nhợt dần dần thả lỏng.
Tình cảm thắt chặt trong tim cũng từ từ được buông lỏng.
Bảy năm, bọn họ cuối cùng cũng thuộc về nhau một cách trọn vẹn.
Hàn Thông nhìn Lâm Triệt đi ra từ quán cà phê, xuống xe, mở cửa sau.
Hàn Thông lái xe đi, nhìn Lâm Bạc Thâm qua kính chiếu hậu, hỏi: ‘Ông chủ, bây giờ trở về công ty sao!”
Lâm Bạc Thâm nói: “Đến biệt thự nhà họ Phó”
“Dạ được”
Chiếc Maybach màu đen chạy đến tận lối vào của biệt thự nhà họ Phó, nhưng Lâm Bạc Thâm lại không đi vào.
Vì hai bên chưa từng nói về chuyện kết hôn, Lâm Bạc Thâm lúc này nghênh ngang bước vào gặp người lớn trong nhà thì thật không thích hợp.
Lâm Bạc Thâm chỉ đành gọi điện thoại cho Phó Mặc Tranh.
Một lát sau, Phó Mặc Tranh kéo lê đôi dép từ biệt thự đi ra.
Thần sắc của cô ấy giống như vừa mới ngủ dậy, đầu tóc bù xù, mắt lim dim.
Hàn Thông xuống mở cửa, Phó Mặc Trành bước lên xe, không them nhìn Lâm Bạc Thâm mà chỉ hỏi: “Tìm em có việc gì!”
Lâm Bạc Thâm đưa tay mạnh mẽ ôm lấy cô ấy.
Phó Mặc Tranh ngã vào vòng tay của anh, mắt của cô ấy mở to nhìn xung quanh.
Cánh tay to lớn của Lâm Bạc Thâm ôm trọn vòng eo mảnh mai của cô ấy, đầu cúi xuống môi và má cô, lưu lại trên đó vài nụ hôn.
Hơi thở nóng bỏng.
Phó Người đàn ông nhìn cô với ánh mắt lưu luyến đầy thâm tình, trầm giọng nói: “Về sau sẽ không để em có cơ hội nhớ anh”
Thậm chí là khi ở bên cạnh người đàn ông khác cũng phải tìm kiếm bóng hình của anh.
ặc Tranh có chút nóng, đẩy người anh ấy ra.
Điều đó khiến cho Lâm Bạc Thâm cảm thấy thất vọng, nó cũng khiến anh ấy cảm thấy anh ấy là một người bạn trai quá thất bại.
Lâm Bạc Thâm đem người con gái ôm trong lòng ngồi lên đùi, vuốt nhẹ lên trán và sống mũi của cô ấy.
Phó Mặc Tranh hỏi: “Hạ Thanh Phong đã nói gì với anh?”