Chương 1279:
Nhưng cuối cùng Phó Mặc Tranh cũng chẳng vui lên nổi, chỉ đáp lại bằng giọng rất nhỏ.
Nhưng cho dù có như vậy, Mộ Vi Lan cũng cảm thấy mãn nguyện rồi, ít nhất, cô còn chịu đáp trả lại.
Mộ Vi Lan lại cười hỏi con trai: “Mặc Hằng à, không phải con nói có quà muốn tặng chị con sao? Vậy quà đâu?”
Phó Mặc Hằng tỏ vẻ bí ẩn: “Bí mật”
Sau khi đợi Phó Hàn Tranh xách bánh kem vị kem dâu tây về, cả nhà quây quần cùng ăn bữa trưa.
Phó Mặc Tranh còn ăn cả bánh kem nữa.
Ông nội còn tặng cho cô ấy một bức tranh chữ mà ông đã sưu tâm trong nhiều năm, là của một tác giả nổi tiếng, vô cùng giá trị.
Phó Hàn Tranh lại rất thực tế, trực tiếp đưa cho cô ấy một chiếc thẻ tín dụng đen, không giới hạn muốn mua gì cũng được.
Đến khoảng bảy giờ tối.
Phó Mặc Hằng bảo cô ấy đi thay áo quần, nói muốn đưa cô ấy đi tham gia một bữa tiệc dành cho giới trẻ.
Phó Mặc Hằng nắm lấy tay chị mình kéo ra khỏi cửa.
Sau khi lên xe, Phó Mặc Hằng thắt dây an toàn cho cô ấy: “Công chúa Đường Đậu, chuẩn bị xong rồi, xuất phát nào!”
Phó Mặc Tranh quét mắt lạnh lùng: “Em còn lẩm bẩm thì chị xuống xe đấy”
Phó Mặc Hằng vội vàng khởi động xe, đạp ga phóng chiếc Maserati ra khỏi sân.
Một lúc sau, chiếc Maserati dừng lại trước cổng biệt thự đường Nguyệt Hồ của Lâm Bạc Thâm.
Phó Mặc Tranh cau màu, liếc nhìn ra bên ngoài, hỏi Phó Mặc Hằng: “Em làm gì vậy?”
Phó Mặc Hằng cong môi cười nhẹ, sau đó ra khỏi xe, vòng qua đầu xe, nhanh chóng mở cửa ghế xe phụ, kéo cô ấy ra khỏi xe.
Phó Mặc Hằng lại nhanh nhẹn chui vào xe, hạ cửa kính xe xuống nhìn Phó Mặc Tranh cười nói: “Chị à, chúc chị có một ngày sinh nhật vui vẻ! Đây là món quà em tặng chị! Yêu chị nhiều!”
Nói xong, lái chiếc Maserati như bay đi ra.
Phó Mặc Tranh đứng tại chỗ nhìn theo đuôi xe Maserati đang dần phóng xa, cắn răng.
Yêu cái quái gì chứ!
Phó Mặc Hằng em chết chắc rồi!
Dám phối hợp với người ngoài để gạt chị!
Cửa lớn đang mở, Phó Mặc Tranh hừng hực sát khí lao thẳng vào.
trong biệt thự.
Lúc này, sắc trời bên ngoài bắt đầu tối dần.
Trong lúc cô ấy muốn đá thứ gì đó thì trong bóng tối Lâm Bạc Thâm cầm bánh kem đi ra bắt đầu đốt nến sáng bừng lên, tiến về phía cô.
Trên khuôn mặt cực kỳ tuấn tú của anh là nụ cười ấm áp.
“Mặc Bảo, chúc mừng sinh nhật em”
Phó Mặc Tranh đứng yên bất động mặt nghệt ra, Lâm Bạc Thâm để bánh trên bàn, đội chiếc mũ sinh nhật bằng giấy lên đầu cô.
Chiếc mũ có phần hơi lệch, lúc đó cô chưa phản ứng gì kịp, chỉ biết ngơ ngác, rất dễ thương.
Lâm Bạc Thâm lịch thiệp kéo một chiếc ghế từ trong bàn ra, kéo cô ngồi xuống.
Anh nói: “Anh làm những món ăn mà em thích, nhưng phải ước nguyện thổi nến trước đã”
Ánh nến mờ ảo chiếu vào khuôn mặt nhỏ nhắn trắng ngần của cô, cô vừa nhìn chiếc bánh vừa nói: “Em không có điều ước gì cả”