Chương 1273:
Bệnh nhân trầm cảm có dạ dày rất kém vì cảm xúc của họ bị suy nhược, nhưng để bụng đói sẽ dẫn đến chuyện nghiêm trọng với cơ thể.
Khi anh ôm cô, anh thấy cô quá gầy, gầy đến đau lòng.
“Chúng ta sẽ không nói về chỉ tiết của vụ án sao?”
Lâm Bạc Thâm cười nói: “Bất kể làm gì, trước tiên phải ăn no bụng”
“Không phải mới nói là không ăn à?”
Sau khi cả hai xuống xe, Lâm Bạc Thâm gọi hai giỏ bánh bao hấp.
Anh nhớ anh và cô lúc trước hay ăn trưa bằng món này.
Lúc này, ánh mặt trời như thiêu đốt ngoài cửa sổ chiếu vào khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cô, cô vô thức đưa tay ra che lại.
Lâm Bạc Thâm vốn dĩ ngồi đối diện với cô, không muốn lại gần khiến cô không vui. Khó khăn lắm mới thuyết phục được cô chịu đi ăn.
Nhưng nhìn cô đưa tay che năng, anh đứng dậy, từ ghế đối diện ngồi xuống bên cạnh cô,anh cao hơn cô rất nhiều, nên anh đương nhiên có thể che nắng cho cô.
Phó Mặc Tranh cau mày nhìn anh, Lâm Bạc Thâm lại tự nhiên nhìn xuống, ánh mắt cực kỳ ôn nhu: “Nhìn anh làm cái gì, nhìn anh không giúp em no bụng đâu.”
Hai chiếc lồng bánh bao mà Lâm Bạc Thâm gọi bốc khói lên nghi ngút, người phục vụ lấy hai chiếc đĩa sứ nhỏ màu trắng, Lâm Bạc Thâm đổ giấm lên hai chiếc đĩa sứ nhỏ.
“Em thích món này mà, mau ăn đi”
Phó Mặc Tranh cầm đũa lên, không khách sáo mà gắp bánh bao nhúng vào giấm Thấy cô ăn ngon lành, Lâm Bạc Thâm cười nhẹ hỏi: “Ăn ngon không?”
“..Ngon”
Phó Mặc Tranh không cưỡng lại được mỹ vị.
Hai lồng bánh bao mười cái, cô ăn tám. Lâm Bạc Thâm chỉ ăn hai.
Sau khi ăn bánh bao Lâm Bạc Thâm đưa cô đến nhà hàng tiếp theo.
để ăn tiếp.
“Tôi không đói.”
Lâm Bạc Thâm mở cửa xe, đưa tay mở khóa dây an toàn cho cô, rồi kéo cô ra khỏi xe.
“Nhà hàng này có vẻ rất nổi tiếng ở Bắc Thành. Có rất nhiều người giới thiệu nó trên mạng”
“Anh chuyển qua chiến lược nhà hàng rồi à?”
“Vì để mời được bà Lâm đi ăn nhiều hơn, tôi phải nghiêm túc ra chiến lược.
Khi đến nhà hàng, Lâm Bạc Thâm quyết định ngồi ở bàn gần hồ bơi, gần đó có cỏ cây. Mùa hè thỉnh thoảng có tiếng ve sầu trong sân, thỉnh thoảng có gió mát, nắng không lọt vào được rất dễ chịu.
Anh đã đặt một bàn với rất nhiều món trong đó là những món tráng miệng mà hầu hết các cô gái đều thích.
Thịt bò Kobe được nấu chín kỹ và ngọt thịt và rất thơm.
Lâm Bạc Thâm đặt phần của mình vào đĩa của cô.
“Tôi không ăn, tôi no rồi.”
Lâm Bạc Thâm vẫn để miếng thịt lên đĩa cô: “Em ăn đi, anh đi toilet một lát.”
Sau khi Lâm Bạc Thâm trở lại Phó Mặc đã ăn phần thịt bò đó. Cô cũng đang ăn những món tráng miệng tinh xảo.
Phó Mặc im lặng ăn bánh pho mát được đặt trên chiếc đĩa đá cẩm thạch. Lâm Bạc Thâm vươn tay về phía cô, trước khi cô kịp phản ứng lại, những ngón tay thon dài của người đàn ông đã lau sạch lớp kem bánh dính trên khóe miệng cô.
“Anh còn muốn bàn về chỉ tiết vụ án không?”
“Em nói, anh nghe”
“Nhưng anh còn không có giấy, bút”