Chương 1257:
Lâm Bạc Thâm ngồi đó một lúc lâu. Đêm qua như một cơn ác mộng đau đớn.
Điện thoại bên máy tính vang lên, là điện thoại của Phó Mặc Tranh.
Người gọi hiển thị là máy bàn từ biệt thự nhà họ họ Phó, Chắc chắn người gọi tới là cô, Lâm Bạc Thâm hít thở sâu vài cái, cuối cùng lấy hết can đảm cầm lên.
Nhưng sau khi trả lời điện thoại, anh không biết phải nói gì.
Phó Mặc hỏi thẳng: “Tôi làm mất điện thoại bên đài phun nước đêm qua. Anh nhặt được.
à?
Lâm Bạc Thâm kiềm chế sự run rẩy trong giọng nói của mình và phát ra một tiếng “Ừm”.
Sau đó, anh nghẹn giọng nói: “Nếu em không muốn đến lấy nó, anh có thể gửi nó đến nhà họ Phó.”
“Tôi tới lấy”
Cô sợ rằng khi anh đến nhà, cha mẹ cô và anh sẽ tranh cãi với nhau.
Lâm Bạc Thâm cầm điện thoại di động, nhất thời không có động tĩnh gì, bây giờ anh không biết đối diện với cô thế nào.
Xem xong những đoạn phim bi hài đó, anh ta làm sao có mặt mũi mà đến bên cô, dùng cái kiểu giả vờ thoải mái đùa cợt đó để chạm vào cô.
Lâm Bạc Thâm và cô giống nhau, trong lòng trên lưn đều là gông xiềng và những vết máu loang lổ.
Cửa biệt thự đang mở.
Phó Mặc Tranh trực tiếp bước vào, Xương Sườn năm trên kệ sách phòng khách nhìn thấy cô đi tới, Xương Sườn nhảy khỏi giá sách, vươn chân dụi dụi mắt cá chân của cô.
Phó Mặc Tranh ôm lấy Xương Sườn lên: “Cha của con đâu? Để con ở đây một mình?”
“Meo..”
Đói, cả đêm không có thức ăn, cha cũng không thèm đoái hoài, chạy vào phòng làm việc xem thì thấy cửa phòng đóng chặt.
Xương Sườn cọ vào Phó Mặc Tranh sau khi nhận được sự thoải mái, chú mèo nhảy khỏi vòng tay cô và chạy lên lầu.
Phó Mặc Tranh theo lên lầu.
Phó Mặc Tranh đang định gõ cửa thì cánh cửa phòng làm việc đột nhiên bị mở ra.
Đập vào mắt cô, đôi mắt của người đàn ông tràn đầy tia đỏ, sắc mặt sa sầm, trên cằm tuấn tú hiện lên một tia nhợt nhạt. Và thứ anh đang mặc không phải là quần áo ở nhà mà là áo sơ mi và quần tây, trên chiếc áo sơ mi trắng có nhiều nếp gấp, giống như cả đêm không ngủ.
Cô sững người, tưởng rằng anh đã làm việc cả đêm.
Lâm Bạc Thâm đứng ở lối vào phòng làm việc, nhìn cô với ánh mắt sâu lắng.
_ Trong đôi mắt ấy, có quá nhiều cảm xúc bị đè nén, đau đớn và sâu thảm.
Phó Mặc Tranh vô thức nhìn sang chỗ khác, mím môi hỏi: “Điện thoại của tôi đâu?”
Lâm Bạc Thâm đưa điện thoại cho cô.
Phó Mặc Tranh tiến lại gần anh, ngay khi cô đưa tay ra đón, Lâm Bạc Thâm đã nắm lấy cánh tay cô và ôm cô thật chặt.
Cánh tay của anh như muốn siết lấy cô hòa vào máu thịt.
Ngực cô như bị nén lại và cô gần như tắt thở.
Cô hơi nhíu mày, vươn tay muốn đẩy anh ra: “Lâm Bạc Thâm, anh buông tôi ra.”
Lâm Bạc Thâm không buông ra, anh hơi cúi xuống, vùi mặt vào.
chiếc cổ thanh tú của cô, anh đột nhiên nói: “Anh yêu em”
Cô trở nên bất động, hơi thở cũng không còn cảm nhận được rõ.
Lâm Bạc Thâm ôm cô, nhắm mắt lại, kiềm chế bản thân không rơi nước mắt: “Không có ngày nào là không yêu em”