Chương 1252:
Phó Mặc Tranh quay lại cười với cậu: “Được thôi nhưng nhớ đừng có hét lên khi chị giãm phải chân em”
Phó Mặc Hằng giật giật khóe miệng nhìn xuống dưới, nhìn gót giày nhọn của cô, đầu óc choáng váng.
“Chị ơi, xin chị thương xót chân em”
“Chị sẽ cố gắng hết sức mình”
Giai điệu sôi động của vũ điệu tango vang lên.
Khả năng phối hợp của Phó Mặc Tranh và Phó Mặc Hằng cực kỳ kém.
Người này bước tới thì người kia cũng không chịu bước lùi, cứ liên tục giãm phải chân nhau, Phó Mặc Tranh thật sự giẫm lên giày da của Phó Mặc Hằng tới méo mó.
Phó Mặc Hằng nghiến răng chịu đau liên tục, khuôn mặt tuấn tú dưới lớp mặt nạ co giật.
“Chị ơi, chị nhẹ nhàng chút được không?”
Phó Mặc Tranh cau mày: “Còn muốn nhảy nữa không?”
“Rõ là chị cố tình chơi em”
Một lúc sau, một cặp nam nữ đeo mặt nạ khác nhảy vào bên cạnh họ.
Phó Mặc Tranh không thèm để ý mà chỉ than thở: “Nhìn người ta nhảy giỏi không kìa”
Phó Mặc Hằng vặn lại: “Đó là người ta nhảy với một cô gái xinh đẹp”
Vừa xoay người, thân thể Phó Mặc Tranh bị đẩy ra, một bàn tay to đột nhiên nắm lấy cổ tay của cô, dùng sức cứ vậy kéo cô vào trong ngực.
Gô rơi vào lòng ngực anh. dưới lớp mặt nạ, ánh mắt anh chạm nhau.
Bàn tay to lớn của người đàn ông giữ ghé vào bên tai cô khen: “Hôm nay em rất đẹp”
Đó là giọng của Lâm Bạc Thâm.
Phó Mặc Tra khế giật mình, vươn tay muốn đẩy anh ra, nhưng hai bàn tay to lớn của Lâm Bạc Thâm đã giữ chặt cô lại, thấp giọng nói bên tai cô: vòng eo mịn màng của cô, “Bây giờ em đẩy ra, hai chúng ta mất mặt”
“Ít nhất phải hoàn thành điệu nhảy này”
Trong cả bản tango, Phó Mặc Tranh hoàn toàn bị động, Lâm Bạc Thâm dường như đang trêu chọc cô, bất cứ khi nào cô không hợp tác, Lâm Bạc Thâm sẽ nhấc bổng cô lên và xoay người.
Trong điệu tango, người đàn ông giữ eo bạn tình và xoay người, đây là một động tác phổ biến.
Nhưng điều này là quá thường xuyên. Cô muốn hôn mê.
Cuối cùng sau khi điệu tango kết thúc, Phó Mặc Tranh nhanh chóng thoát ra khỏi vòng tay của anh ta, quay người và chạy ra khỏi vũ hội.
Lâm Bạc Thâm mím môi lại, sải bước đuổi kịp.
Ra khỏi sảnh tiệc, Phó Mặc Tranh xé bỏ chiếc mặt nạ hình con bướm đen trên mặt.
Phó Mặc Hằng chết tiệt, em trai cố tình đẩy cô ra sao?
Trở về cô sẽ giáo huấn lại.
Cô gái đứng đó, mái tóc dài thướt tha uốn lượn như rong biển trên vai. Lâm Bạc Thâm nhìn thấy hình xăm rõ ràng trên bờ vai trắng như tuyết.
Lặng lẽ và sâu lắng.
Trái tim anh rung lên.
Cô đứng đó, có lẽ là do giày cao gót quá cao, cô cau mày khó chịu.
Lâm Bạc Thâm nhìn thấy cô ấy đang đi về phía đài phun nước cách đó không xa, rồi ngồi xuống bên đài phun nước, cởi giày cao gót, nhún đôi bàn chân trắng nõn vào trong nước.
Lâm Bạc Thâm không muốn đi tới làm phiền cô, chỉ đứng cách đó không xa và yên lặng nhìn cô.
Ngọn đèn đường màu bạc soi nói mặt nước lấp lánh, phản chiếu.
gương mặt nhỏ xinh của cô.