Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 1249




Chương 1249:

 

Phó Mặc Hằng đột nhiên nhớ lại cái tên, bảy năm trước, Phó Mặc Tranh bị sẩy thai, chính là tên khốn này gây ra.

 

Ánh mắt Phó Mặc Hằng lập tức lạnh đi, nhìn chăm chäm Lâm Bạc Thâm: “Anh là tên cặn bã đã bỏ rơi chị gái tôi bảy năm trước và khiến chị tôi sẩy thai?”

 

Bầu không khí đầy mùi thuốc súng, đôi mắt của Phó Mặc Hằng như đang muốn giết người.

 

Phó Mặc Hằng nắm lấy cổ áo sơ mi của Lâm Bạc Thâm, anh thờ ơ liếc nhìn xung quanh: “Ở đây có quá nhiều người, đánh nhau sẽ ảnh hưởng đến trật tự. Tôi biết có một phòng đấm bốc trên lầu trong câu lạc bộ này. Đến đó, tôi cho cậu đánh”

 

Giang Lục, có người thật sự muốn bị đánh tới vậy sao?

 

Phó Mặc Hằng cũng có chút kinh ngạc, không ngờ người đàn ông này có chút trách nhiệm, hung hăng ném cổ áo ra, trừng mắt nhìn anh, nói: “Đi thôi”

 

Lâm Bạc Thâm cười khẽ từ từ kéo thẳng cổ áo sơ mi của anh đi theo Phó Mặc Hằng và Giang Lục lên phòng đấm bốc.

 

Hàn Thông nhanh chóng chạy theo: “Ông chủ, ông thật sự để cho tên nhóc đó đánh mình à?”

 

“Chịu khổ một chút sẽ có sự yêu thương của vợ, rất đáng giá”

 

Hàn Thông câm nín, ông chủ của cậu ta quả là đủ nhẫn tâm với bản thân mà cũng đủ yêu Phó Mặc Tranh.

 

Khi Lâm Bạc Thâm bước vào phòng đấm bốc, Phó Mặc Hằng quay lại và đấm vào mặt anh.

 

Phó Mặc Hằng trẻ tuổi sức lớn, những nắm đấm rơi xuống dữ dội, miệng Lâm Bạc Thâm tràn máu.

 

“Tránh xa chị gái tôi ra”

 

Lâm Bạc Thâm dùng ngón tay lau vết máu trên khóe miệng, kiên quyết nói: “Nếu tôi rời khỏi cô ấy, cô ấy sẽ chết”

 

“Bùm!”

 

Một nắm đấm khác đập vào mặt Lâm Bạc Thâm Phó Mặc Hằng nghiến răng nghiến lợi: “Anh thật ngạo mạn! Anh cho rằng anh là ai? Chị gái ta gặp phải anh đúng là xui xẻo tám kiếp”

 

Lâm Bạc Thâm bình thản nói: “Quả thật không may mản cho cô ấy khi gặp tôi, nhưng đó là may mắn của tôi”

 

Một cú đấm, lại một cú đấm, liên tục không ngừng. Lâm Bạc Thâm vậy mà không bao giờ đánh trả.

 

“Sao anh không đánh lại? Muốn giả bộ đáng thương trước mặt chị gái tôi?”

 

“Đánh nhau đủ rồi, chúng ta có thể nói chuyện”

 

“Nói cái gì?”

 

“Nói về quá khứ của tôi với chị gái của cậu, tất cả những gì cậu không biết.:”

 

Cuối cùng, Phó Mặc Hằng cảm thấy mệt mỏi khi phải đánh Lâm Bạc Thâm quá nhiều.

 

“Anh muốn làm cái quái gì vậy?”

 

Lâm Bạc Thâm giật khóe miệng đầy máu và nói: “Nói cho tôi biết chị gái cậu đang như thế nào, ăn uống ra sao, sống có vui vẻ không”

 

“Tại sao tôi phải nói với anh?”

 

Lâm Bạc Thâm mỉm cười, không cáu giận hay mất kiên nhẫn nói: “Bởi vì tôi là anh rể của cậu”

 

Chết tiệt thật.

 

Phó Mặc Hằng về nhà, trên tay còn đang dính vết máu của Lâm Bạc Thâm, cậu không sao hiểu được cái người này muốn làm trò gì. Tay cậu đánh anh còn bị đau nói gì tới người bị đánh là Lâm Bạch Thâm.

 

Phó Mặc Hằng thấy Phó Mặc Tranh đang ở trên sofa xem tivi, không nhịn được đi lại ngồi xuống.

 

“Làm sao vậy? Đánh nhau với ai?” – Phó Mặc Tranh cau mày, lo lắng hỏi. Đến khi nhìn rõ trên người Phó Mặc Hằng không có bị thương gì mới yên tâm.

 

“Không có đánh nhau, là người ta tự tìm đến muốn được em đánh”

 

“Bây giờ vẫn còn người điên vậy sao?” – Phó Mặc Tranh cười lớn – “Là ai thế, chị có biết không?”