Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 1240




Chương 1240:

 

Dù sao gia đình chúng ta cũng không thiếu tiền nên chị không cần phải đi nhà người khác ăn cơm”

 

Khi Phó Mặc Hằng bước tới cửa, cậu vẫn còn đang khó hiểu: “Nhưng mà chị ơi, vừa rồi chị gọi cho ai vậy?”

 

“Nói em cũng không biết”

 

Phó Hàn Tranh nhìn Từ Khôn vội vã đi vào có lẽ đã đoán được gì đó, rũ mắt nói: “Tra được rồi?”

 

“Đây là thông tin của Lâm Bạc Thâm trong bảy năm qua, cũng như một số thông tin về cuộc sống của cô chủ ở Mỹ. Nhưng vì thời gian quá gấp rút nên một số chỉ tiết cụ thể không có”

 

Sau khi nhận được thông tin, Phó Hàn Tranh đã xem xét cẩn thận trong gần một giờ đồng hồ. Một giờ sau, anh ngồi trên ghế văn phòng, trầm mặc không nói gì. Từ Khôn đứng sang một bên, có thể cảm nhận được sự nghiêm trọng của vấn đề.

 

Phó Hàn Tranh biết được con gái đang bị trầm cảm nặng. Sau bảy năm, Lâm Bạch Thâm lại ngày càng trở nên tốt hơn, cường đại và bình yên.

 

Nhưng con gái của anh, rõ ràng là một bông hồng đẹp nhất lại cứ thế mà héo tàn hao gầy trong suốt bảy năm.

 

Anh không quan tâm đến Lâm Bạc Thâm kia, anh chỉ quan tâm đến bệnh của Đường Đậu.

 

Từ Khôn nói: “Boss, hai người họ gần đây tiếp xúc rất nhiều, gần đây có rất nhiều phóng viên chụp được ảnh họ ở cùng nhau”

 

Tuy nhiên, Từ Khôn đã không đưa những bức ảnh đó cho Phó Hàn Tranh, anh sẽ không muốn xem những bức ảnh đó.

 

“Lâm Bạc Thâm bây giờ ở đâu?”

 

“Ngày hôm qua ở Bắc Thành, nhưng bây giờ đã trở về Đế Đô. Tập đoàn MO đã thâm nhập thị trường nội địa, một chỉ nhánh ở Bắc Thành và chỉ nhánh còn lại ở Đế Đô. Gần đây, hành trình của Lâm Bạc Thâm xoay quanh hai nơi này”

 

Phó Hàn Tranh nắm chặt tay, đấm vào trán, trong lòng buồn bực, càng thêm lo lắng về Đường Đậu.

 

Anh không bao giờ nghĩ rằng cô con gái vui vẻ hoạt bát của mình lại mắc chứng trầm cảm và tự cắt cổ tay tự tử vào 4 năm trước.

 

Anh thực sự quá tệ, là một người cha, anh lại không nhận ra gì hết.

 

Từ Khôn không biết phải nói gì, chỉ biết an ủi: “Ông chủ, đừng quá lo lắng quá. Bây giờ cô đã trở về Bắc Thành rồi.

 

Trước đây khoảng cách quá xa nên anh không thể chăm sóc được. Bây.

 

giờ chúng ta có thể lo lắng cho cô chủ rồi”

 

Phó Hàn Tranh đứng dậy nói: “Tôi về nhà trước. Cuộc họp buổi chiều hoãn lại. Hai ngày nữa tôi có thể cần một chút thời gian để giải quyết việc riêng”

 

“Được rồi, Boss, công ty còn có tôi nên anh yên tâm”

 

Biệt thự nhà họ Phó.

 

Khi Phó Hàn Tranh về thấy Tiểu Đường Đậu và Tiểu Diêm Đậu đang ngồi dưới mái hiên của phòng tranh ăn kem.

 

Cha Phó ngồi dưới bóng râm của hiên nhà, tay cầm chiếc quạt xếp, vừa nói vừa cười với cháu gái và cháu nội.

 

Phù Hàn Tranh nhìn đến Dường Đậu cách đó không xa, cổ họng có chút đau.

 

Bốn năm trước, Mặc Tranh đã tự sát bằng cách cắt cổ tay của mình, nếu không kịp thời cứu giúp, lúc này anh đã mất đi con gái rồi.

 

Anh luôn cho rằng mình dành cho cô 100% tình cảm cha con, anh cho cô những điều kiện tốt nhất, cho cô giáo dục tân tiến nhất, anh muốn cô lớn lên hạnh phúc và tài giỏi, anh muốn cô tung bay trên bầu trời một cách tự do. Nhưng anh không ngờ rằng trong khi cô bay, cô đã bị thương gãy cánh và người cha như anh lại nhận ra quá muộn.

 

Khi anh bước từ sân ra hành lang, Phó Hàn Tranh nở một nụ cười ấm áp trên môi.

 

“Cha, ngươi vừa rồi ở trong xe làm cái gì lâu vậy?” – Phó Mặc Hằng hỏi.

 

“Tìm quyển tạp chí thôi, sao cha không đi vào, ngồi ở chỗ này không Sợ say nắng sao?”

 

Ông Phó cười nói: “Trong phòng có điều hòa, lâu rồi cũng khó chịu. Cha kêu hai đứa cùng cha hóng gió, gió mát ở đây rất dễ chịu”

 

Phó Hàn Tranh bước tới xoa đầu con gái nhỏ: “Kem có ngon không?”