Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 1239




Chương 1239:

 

Phó Hàn Tranh ngồi trên ghế, ngước mắt lên nhìn cô, nắm tay cô, trầm giọng nói: “Đường Đầu thường chơi trò đua xe sinh tử ở Mỹ. Nó cũng từng bị cục cảnh sát địa phương giam giữ vì chuyện này”

 

Sắt mặt Mộ Vi Lan tái nhợt, trái tim run lên: “Đường Đậu sao lại đi chơi cái trò đua xe nguy hiểm đó?”

 

“Hiện tại anh không thể nghĩ ra câu trả lời, nhưng nó đã ở Mỹ bảy.

 

năm qua. Chúng ta quan tâm nó quả thực là quá ít”

 

Mộ Vi Lan rưng rưng: “Em có thể thấy sau khi nó trở về Trung Quốc, cả người trở nên trâm mặc hơn rất nhiều, em còn cho rằng là do con đã trường thành.

 

“Có lẽ, chúng ta cần phải làm quen lại với con gái của mình”

 

Phó Hàn Tranh mơ hồ ý thức được điều gì đó, nhưng luôn luôn không dám nghĩ tới, bởi vì nó quá tàn nhãn, anh không thể tiếp nhận.

 

“Chúng ta tìm con gái nói chuyện tâm sự có được không, em không muốn con gái chúng ta có chuyện lại giấu trong lòng nữa”

 

“Được, em cứ làm đi.”

 

Gần đây, Phó Mặc Tranh thỉnh thoảng bị Mộ Vi Lan kéo đi dạo một vòng biệt thự. Hai mẹ con trò chuyện vài thứ trên trời dưới đất, không đầu không đuôi Khi Phó Mặc Tranh đang năm trên giường định chợp mắt thì chuông điện thoại vang lên.

 

ID người gọi là Tiểu Đậu Nha.

 

Trên điện thoại, giọng nói nhỏ vui vẻ của Tiểu Đậu Nha truyền đến: “Chị Đường Đậu! Đậu Nha nhớ chị nhiều lắm! Chị có nhớ Tiểu Đậu Nha không?”

 

“Đương nhiên là có rồi, em gần đây thế nào? Em có vui không?”

 

“Lúc đầu không vui lắm, nhưng khi gọi cho chị Đường Đậu, Tiểu Đậu Nha lại vui ngay”

 

Phó Mặc Tranh cau mày, lo lắng hỏi: “Sao em không vui?”

 

“Chị Đường Đậu, em muốn có cha. Các bạn cùng lớp có cha, nhưng em thì không.”

 

Phó Mặc Tranh không khỏi xót xa, càng thêm chán ghét người cha chả Tiểu Đậu Nha.

 

“Chị Đường Đậu, em rất muốn tìm cha. Em muốn hỏi tại sao cha không cần hai mẹ con, nhưng mẹ không cho em đến gặp cha.”

 

“Có thể là mẹ em không biết cha ở đâu”

 

“Chị Đường Đậu, em sợ quá, em không bao giờ có cha sao?”

 

Phó Mặc Tranh im lặng không nói.

 

Cửa phòng ngủ đột nhiên bị gõ, bên ngoài, Phó Mặc Hằng mở cửa bước vào.

 

“Chị ơi, em đến rồi!”

 

Cô vô thức che điện thoại: “Sao đấy?”

 

“Mẹ gọt trái cây bảo em mang cho chị. Chị lén lút gọi điện với ai đó?

 

Nam hay nữ?”

 

Phó Mặc Tranh quay lại xem điện thoại, nhưng điện thoại đã bị cúp máy.

 

“Em nói nhảm gì đó?”

 

“Không phải em đang quan tâm đến chị sao? Chị bao nhiêu tuổi rồi, đến lúc nói chuyện về bạn trai rồi đó. Anh Đình Xuyên cũng về nước mà, không gặp nhau à?”

 

“Phó Mặc Hằng, người không biết đều nghĩ rằng em là cha của chị”

 

Phó Mặc Hằng cười: “Làm sao em dám làm bố chị, em không có già như thế”

 

“.. Phó Mặc Hãng, khi chị đi ngang qua phòng em đêm qua, hình như chị nghe thấy tiếng em gọi một cô gái”

 

Khóe mắt Phó Mặc Hằng giật giật, nghiêm nghị nói: “Chị, chị nghe nhầm rồi”

 

“Nhầm?”

 

Phó Mặc Hằng đầu hàng: “Chị ơi, chị ơi, em đã sai rồi. Em không còn lo lắng xem anh rể tương lai của mình là ai nữa. Chị có thể cưới bất cứ khi nào chị thích.