Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 1233




Chương 1233:

 

Sau đó hai người họ xuống lầu.

 

Phó Mặc Tranh ngồi bên cạnh bàn, cô cầm một cái bát còn lớn hơn mặt mình, cho thêm dưa muối đậu đũa rồi ăn hết hai bát.

 

Ăn rất no.

 

Lâm Bạc Thâm không cho cô ăn nữa: “Ăn nhiều lại đau dạ dày đấy”

 

Phó Mặc Tranh nhíu mày: “Lâm Bạc Thâm, sao tôi ăn ít anh cũng muốn xen vào, ăn nhiều mà anh cũng quản vật “Thế thì em đừng ăn nhiều cũng đừng ăn ít, anh sẽ không quản nữa.

 

Sau khi ăn no xong, cô ngồi bên bàn, Lâm Bạc Thâm kéo cô đứng dậy rồi nói: “Đi quanh trong phòng nào.”

 

Phó Mặc Tranh: “… Tôi không mi Lâm Bạc Thâm dọn bát đũa rồi rửa chén trong phòng bếp.

 

Phó Mặc Tranh đi tới bên ghế salon lại nằm xuống, cô lấy một cuốn tạp chí kinh tế mở ra che trên mặt.

 

Lâm Bạc Thâm vừa rửa bát vừa nhìn ra ngoài xem thử người đàn ngồi ở trên ghế salon.

 

Cô hay thật, ăn no là ngủ.

 

Chỉ là như vậy thì không tốt cho hệ tiêu hóa.

 

Rửa bát đũa xong, Lâm Bạc Thâm lau sạch tay đi tới bên ghế rồi ngồi xuống, bàn tay lớn lấy cuốn tạp chí ở trên mặt cô xuống.

 

Ánh mắt dịu dàng lưu luyến nhìn chăm chú gương mặt của người kia.

 

Sáng sớm hôm sau, trên bàn ăn.

 

Lâm Bạc Thâm và Phó Mặc Tranh ngồi đối mặt với nhau, cùng dùng bữa sáng.

 

Xương Sườn mập mạp năm ngoài bên cạnh bàn, nhìn họ ăn.

 

Một nam một nữ một mèo, ánh mặt trời bên ngoài xuyên qua cửa sổ sát đất, chiếu vào trong, trông ấm áp lạ lùng.

 

Lâm Bạc Thâm múc một chén cháo nhỏ để xuống trước mặt Phó Mặc Tranh.

 

Phó Mặc Tranh ăn bánh bao nhỏ xong, nước dùng trong bánh ngon ngọt mà nóng hổi, lớp da mỏng đượm mùi thịt.

 

Đây chắc chắn không phải là bánh bao nhỏ do Lâm Bạc Thâm tự làm.

 

“Đây là bánh nhà ai vậy?”

 

“Cửa hàng bánh bao ở thành Nam”

 

Cửa hàng bánh bao ở thành nam cách đường Nguyệt Hồ rất xa, lái xe cũng phải khoảng một tiếng, hơn nữa nơi đó bán rất chạy, có khi số người xếp hàng trước cửa chiếm hết lối đi bộ, bán hàng đắt khách.

 

Đây cũng là nhà hàng bánh bao nổi tiếng ở đây.

 

Mặc dù đã bảy năm trôi qua, Phó Mặc Tranh từng ở Philadelphia nơi nước Mỹ xa xôi, nhưng cô cũng từng ăn bánh bao nhỏ ở cửa hàng thành Nam khi còn bé.

 

Bởi vì bố hay mua cho mẹ, cô và Tiểu Diêm Đậu cũng sẽ được thơm lây, ăn một lồng.

 

Cô lấy một chiếc bánh bao nhỏ chấm vào trong đĩa dấm, không kìm được mà nói: “Lúc ở Philadelphia, tôi nhớ món ăn này lắm”

 

Lâm Bạc Thâm đưa mắt nhìn cô, dịu dàng nói: “Nếu em thích, anh có thể mời sư phụ làm bánh bao ở thành Nam tới nhà, chuyên làm bánh bao cho em ăn.”

 

“..” Phó Mặc Tranh vội vàng từ chối, cô nhỏ giọng thì thầm: “Ngày.

 

nào cũng ăn thì sẽ chán ngán mất”

 

Hơn nữa cũng không phải hôm nào cô cũng ở lại nhà của anh.

 

Đây là lần thứ ba cô tới biệt thự đường Nguyệt Hồ.

 

Lâm Bạc Thâm không nói thêm gì nữa, cô nói không muốn thì anh sẽ không khăng khăng, anh nói: “Cũng đúng, món ngon phải chia sẽ cho mọi người cùng ăn, một mình giữ lấy thì không được tử tế”

 

Điện thoại di động mà Phó Mặc Tranh để trên bàn bỗng reo vang.