Chương 1232:
Sau khi được đặt lên chiếc giường lớn mềm mại, anh ngồi bên mép giường, nhìn cô rồi nói: “Đêm nay em gắng ở lại đây một tối nhé.”
Căn nhà lớn như vậy, giường mềm mại là thế mà lại nói là gắng, đúng là không nói nổi.
Phó Mặc Tranh hơi mệt, cô kéo chăn lên, không muốn nói thêm gì nữa mà chỉ muốn ngủ thôi.
Chiếc giường mềm quá, buồn ngủ cũng không lạ.
Lâm Bạc Thâm thấy cô vô tư như vậy thì không khỏi buồn cười, anh đưa tay kéo chăn của cô ra, hỏi lại: “Em có đói không?”
Phó Mặc Tranh che tai như không muốn nghe, cô nhắm hai mắt ngủ.
Trông cô đáng yêu là thế, khóe mắt Lâm Bạc Thâm càng đượm ý cười hơn.
Anh thích lúc cô tùy hứng như vậy.
It không làm phiền cô nữa mà dém chặn lại cho cô, bàn tay lớn cách lớp chăn nhẹ nhàng khẽ vô, giống như đang dỗ con nít ngủ, trông hết sức dịu dàng.
Mãi đến khi cô ngủ sâu hơn, lúc này Lâm Bạc Thâm mới đứng dậy, đi xuống phòng bếp dưới lầu.
Hầm cháo.
Sau khi rửa sạch đậu đũa chua, anh cắt nhỏ, lấy ớt xanh xào chung như dưa cải.
Làm xong xuôi, Lâm Bạc Thâm mới gọi điện thoại cho Hàn Thông.
“Hợp đồng lúc trước tôi bảo cậu làm, cậu đã làm xong chưa?”
Hàn Thông đáp: “Xong rồi thưa ông chủ, giờ tôi đưa tới cho anh nhé?”
“Ừ, đưa tới đi”
Mười lăm phút sau, Hàn Thông mang hai bản hợp đồng tới.
Lâm Bạc Thâm đọc qua rồi nghĩ, không biết nên làm thế nào Phó Mặc Tranh mới cam tâm tình nguyện ký tên vào.
Lúc người ta vừa tỉnh ngủ là khi mơ màng nhất.
Ánh mắt Lâm Bạc Thâm lóe lên vẻ gian xảo.
Người đàn ông cầm lấy hai bản hợp đồng đi lên lầu.
Người trên giường vẫn đang ngủ rất say.
Lâm Bạc Thâm ngồi bên mép giường, bàn tay vỗ vỗ cô: “Mặc Bảo, Mặc Bảo à?”
Phó Mặc Tranh nhắm hai mắt, đưa tay đẩy tay của anh ra rất vô tình Lâm Bạc Thâm đưa tay nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô, lấy một cây viết đen rồi nắm chặt tay cô, học theo chữ viết của cô ký xuống tờ giấy.
Sau đó anh còn lấy con dấu mực đỏ, nắm tay cô ấn con dấu lên chỗ vừa ký tên.
Toàn bộ quá trình Phó Mặc Tranh đều đang ngủ, hoàn toàn không biết chút nào.
Nửa đêm, Phó Mặc Tranh bị đói bụng tỉnh giấc.
Cô hơi nhích người thì phát hiện có một cánh tay đàn ông mạnh mẽ thon dài siết chặt mình, sau lưng là lồng ngực ấm áp nam tính đó.
Bàn tay kia quang minh chính đại ôm lấy hông cô.
Phó Mặc Tranh bỏ cánh tay kia ra, ngồi dậy.
Lâm Bạc Thâm cũng tỉnh.
Cô bọc chăn lại rồi hỏi: “Sao anh lại ngủ trên giường tôi.”
Một tay Lâm Bạc Thâm chống bên cạnh cô, anh ngồi dậy, hơi cúi người tới gần cô, ánh mắt đượm ý cười, chăm chú nhìn khuôn mặt nhỏ: “Mặc Bảo, có phải em quên rồi không, đây là giường anh mà?”
Chiếc bụng vang lên tiếng ọt ọt.
Cô xấu hổ nhìn anh: “Anh cười cái gì?”
“Không có gì, đói bụng thì phải ăn thôi, em dậy đi, anh có hầm cháo.
trong bếp, giờ hâm lại là được”